Ru Người...
RU NGƯỜI Nhớ Người chẳng biết làm sao Xót thương cho phận má đào dở dang! Lời rằng: Mệnh bạc hồng nhan Trời xanh khéo để phũ phàng duyên em... Trăng khuya ngơ ngẩn sầu đêm Tìm trong hoang lạnh êm đềm nơi đâu? Hỏi Người nơi ấy, có sầu? Có thương? Có nhớ? Có đau? Phận mình Nào đâu dám trách duyên tình Chỉ mong đôi lứa được bình yên vui! Mà sao, lại phải ngậm ngùi Vì ai Người nỡ nói lời chia ly?... Bây giờ nặng tiếng thị phi Bây giờ ôm nỗi sầu bi, có buồn? Tuy rằng lệ chẳng còn tuôn Nhưng tình yêu ấy vẫn luôn trao Người Đành nhờ một áng thơ rơi Tấu ca lên khúc à ơi... Ru chàng Ru cho giấc ngủ dịu dàng Xua đi giá lạnh, hoang mang, nhọc nhằn Xua đi cả những trở trăn Để Người trọn giấc, bình an mà cười... Ầu ơ một tiếng à ơi...