Vẫn Mãi Là Màu Nắng
Anh biết không, khi nhớ lắm chẳng biết làm gì em lại mở bản đồ ra tìm chút gần gũi giữa hai miền, thấy hai miền Nam - Trung cách nhau chưa đầy gang tay mà ta xa nhau cả hàng ngàn cây số. Trong lớp học gần 90 người còn có một kẻ giống anh thì trong đất nước gần 90 triệu dân này có bao nhiêu người giống nữa để khi vô tình lướt qua em phải ngỡ ngàng vì màu áo, mái tóc, nét mặt đã tưởng chừng như rất quen thuộc, tưởng chừng như vĩnh cửu ai ngờ thành vời vợi. Hạnh phúc hay bất hạnh là do mình tạo ra chứ đâu phải trên trời rơi xuống. Ảnh: internet Anh biết không, bây giờ làm gì em cũng nhớ anh. Khi viết phải ngập ngừng trước những con chữ khó, em lại nhớ anh. Nhớ lúc trước khi đắn đo trước những câu hỏi của em, anh đều phán một câu khiến em chào thua: “tùy”. Ui chao! Anh “phát xít” vô cùng mà sao em không cãi lời được nhỉ? Miền Trung trở lại với trời xanh và nắng vàng. Nắng đến khô da rán thịt nhưng không thiếu những ngày trời mưa thối đất, thối cát, mưa không