Hết rồi thời cứ ngồi đó ôm cục tự ái, qua rồi thuở một mình với sự sĩ diện dâng cao mà tức tưởi lệ chan chứa, ta bây giờ quen rồi với những ánh nhìn khinh khi, và cũng đã bình thường hóa với tất cả sự nghèo khó, khốn cùng mà mình đã và đang trải, thế mà tự dưng lòng lại nghe đắng ngắt chỉ vì một câu nói xem thường. Lặng yên, một mình, rồi cười nụ, nụ cười mà ta luôn dùng để tự an ủi và cổ động chính mình… Sống là không được bước lùi, thét thật to, cười thật giòn, hãy cứ thế ta à! Ảnh: internet Hết rồi thời cứ ngồi đó ôm cục tự ái, qua rồi thuở một mình với sự sĩ diện dâng cao mà tức tưởi lệ chan chứa, ta bây giờ quen rồi với những ánh nhìn khinh khi, và cũng đã bình thường hóa với tất cả sự nghèo khó, khốn cùng mà mình đã và đang trải, thế mà tự dưng lòng lại nghe đắng ngắt chỉ vì một câu nói xem thường. Lặng yên, một mình, rồi cười nụ, nụ cười mà ta luôn dùng để tự an ủi và cổ động chính mình… Chẳng còn cái tôi cao ngút ngàn như thuở đôi mươi chập chững vào đ