Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ tháng 6 3, 2012

Chuyện Cổ Tích Và Tôi

Hình ảnh
Một trong nhiều thể loại truyện tôi thích thì có truyện cổ tích. Ngày xửa ngày xưa, cái thời tôi đi học, bạn bè tôi sách vở còn không đủ chứ đừng có nói đến việc mua sách truyện để đọc. Nhà tôi cũng chẳng giàu có gì hơn người nhưng vì tôi thích đọc truyện nên năm nào mẹ cũng mua sách truyện đọc cho tôi. Truyện trong sách thì toàn truyện cổ tích, ngụ ngôn. Tôi đọc rồi nghĩ ra lắm thứ rất buồn cười mà bây giờ nghĩ lại cũng vẫn thấy buồn cười mỗi lần nhìn thấy… trong tập truyện Andersen và những cuốn sách khác mà tôi đã có. Ví dụ như đọc truyện Bầy Chim Thiên Nga. Tôi rất thích nghĩ đến cảnh, mười hai người anh làm chiếc lưới trong suốt một đêm rồi sáng ra cả bầy chim mắc theo chiếc lưới đó vào chân, mang theo cô em gái là công chúa Li-dơ của tôi. Đến đêm, các anh em đứng trên một mỏm đá giữa biển khơi ôm nhau hát để át sóng gió đang gào thét, đập bên tôi. Ngày xưa đọc, tôi nghĩ là, chắc có khi nào đó tôi cũng sẽ đi đến đứng trên một mỏm đá nhỏ, để sóng biển đập tung l

Kỷ Niệm Mưa Tháng Sáu

Hình ảnh
Cô đứng ngây người trước thanh chắn ngang, nhìn đoàn tàu chạy qua đường. Toàn thân bỗng dưng mang cảm giác rất lạ. Một cảm giác bâng khuâng, lạnh thổn thức trong lòng, lạnh ra từng chiếc lông nhỏ xíu trên da. Đoàn tàu ấy, sẽ có một điểm dừng trên quê hương của cô; nơi cô đã ra đi. Cũng đoàn tàu ấy, nơi đã chứng kiến bao nhiêu giọt nước mắt cho “mối tình đầu” vỡ tan trong tim cô, suốt bao năm qua không quên được... *** Ngày ấy, cô 17 tuổi, gặp anh, mọi thứ trong trẻo như tiếng cô cười cùng tình bạn và những sẻ chia có thể… Rồi cô đi xa quê hương, xa anh, theo tiếng gọi của tương lai. Tình cảm của cô đối với anh lớn dần lên bằng những lá thư trao đổi hàng ngày, hàng tuần. Chưa có một lời nói nào về “điều bí mật” giữa cô và anh. Nhưng cô tin anh bằng niềm tin vào chính bản thân mình. Mong ngóng, chờ đợi kỳ nghỉ hè để trở về sau một năm xa cách, để gặp lại tất cả những gì thân thuộc, và gặp cả anh. Cũng là tháng sáu… Rồi cũng được trở về. Và cô đã rất mù mờ, không hiể

Xa Hương

Hình ảnh
Tôi cười, chạm nhẹ tay vào bông nhài trắng tinh khiết với mùi hương nồn nàn quấn quýt xung quanh mình. Tôi nghĩ đến việc đất nước mình thật kỳ lạ, quê hương mình thật nhiều điều đáng để yêu. Đến miền nào cũng thấy gợi nhớ gợi thương về xứ sở. Tôi thấy sống mũi mình cay cay, mỉm cười trong niềm xúc động khi nhớ đến tất cả những nơi mình đã đi qua. Miền Tây Nam Bộ tôi đã đến nhiều lần nhưng sao tôi chưa từng nhìn thấy cây bã đậu cho tới khi ngồi im để nghe người dân họ kể về vùng đất của họ. Cây bã đậu được nhắc đến nhiều lần làm tối nhớ đến cảnh vào một ngày đông heo hắt nắng, tôi đã ngồi dưới cây bồ đề trước cửa chùa, gần một cánh đồng ở quê mình. Tôi không hề biết điều ấy cho tới một lần về quê, một người bạn đã nói: "Bà đi với tôi. Tôi dẫn bà đến một chỗ này hay lắm". Bạn của tôi nói rằng: "Mỗi lần đi qua đây, tôi cứ lắng nghe tiếng lá reo trong gió bởi nó có gì đấy rất lạ, làm cho mọi lo lắng hay suy nghĩ trong tôi tự dưng biến mất và thay vào đấy l