Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ tháng 5 20, 2012

Trăng Quê

Hình ảnh
Tôi đã thấy trăng, gió ở rất nhiều nơi khi đêm xuống... Từ nơi đô thị ồn ào, ngày đêm tấp nập dưới ánh đèn rực rỡ sắc màu, đến những vùng nông thôn hẻo lánh, xa xôi. Từ vùng cao nguyên quanh năm mây phủ bạc màu non núi, đến nhiều bờ biển ngàn năm sóng vỗ. Từ nơi được người ta gọi là xứ sở của sương mù, đến nơi quanh năm chỉ là miền nắng cháy của những đồi cát, những dãy núi toàn đá, không một mầm sống nào... Đó là những chuyến đi, những chặng đường tôi đã qua. Vậy nhưng, khi nhìn thấy, tôi chỉ nhớ về trăng quê mình, trong nỗi cô đơn mơ hồ, nỗi buồn man mác khó gọi thành tên… Tôi nhận ra trăng từ khi còn rất nhỏ, có lẽ lúc ấy tôi mới 4, 5 tuổi. Đó là những buổi tối ngày mùa ngồi trên hiên nhà, hoặc mỗi lần ông bà, ba mẹ, các cậu kéo đá xong một lượt lúa. Khi mọi người nghỉ giải lao, tôi lại chạy ra đứng giữa hai cái càng kéo của hòn đá, thử kéo. Kéo không được thì lại chạy đến nằm kềnh trên chiếc chiếu trải trên rơm, thóc dải trên sân, giữa mọi người trong gia đình đan