Theo những gì cụ Miễn rồi cán bộ cơ sở, cả bà con trong khu vực nói, quả thật chúng tôi cũng chỉ coi đó là “dư luận bà con”, chứ chưa dễ gì quy kết được. Chúng tôi cũng không muốn bàn luận thêm. Nhưng bất ngờ thay, khi có mặt ở chùa Phú Thị, trực tiếp gặp sư trụ trì Thích Thanh Mão, chúng tôi đặt những câu hỏi thẳng thắn, thì sư cũng trả lời toạc móng heo. Quần nâu, ở trần trùng trục, sư mở cửa cho chúng tôi rồi vào phòng khoác vội chiếc áo, rồi liên tục nghe điện thoại rất bỗ bã, hút thuốc lào sòng sọc, thổi tóp thuốc phìn phịt vào cái xô to, sư giới thiệu (nguyên văn): “Chùa tôi được công nhận di tích quốc gia từ rất sớm, đây, bằng công nhận “to bằng cái mẹt” kia kìa, nhưng bằng công nhận để làm gì, chả được cái gì, động vào làm cái gì là phải xin phép, mệt lắm”. Sư cũng bảo, sư Th (chùa N.T) bên kia nói chả ra gì, cứ “như cái đài ba chục (nghìn)”, chém gió thì “mát như quạt điện”. Nói về việc sư Th xây chùa N.T có hạng mục hai tầng với nhà sàn xanh đỏ, sư Mão bảo “nó