Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ tháng 11 5, 2017

Vết xước trên chiếc xe

Hình ảnh
Một người đàn ông thành đạt đang lái chiếc siêu xe chạy khá nhanh trên đường. Từ xa, ông nhìn thấy một đứa trẻ đang chạy ra từ giữa mấy chiếc xe đang đậu. Ông giảm tốc độ. Đột nhiên, một hòn đá ném thẳng vào thành xe. Ông đạp thắng, dừng xe. Rất tức giận, người đàn ông lao ra khỏi xe, túm lấy cổ áo cậu bé: “Mày vừa làm gì vậy?”. Khuôn mặt cậu bé rất sợ hãi, nhưng nó vẫn bình tĩnh nói: “Làm ơn, thưa chú, làm ơn. Con xin lỗi. Con không biết làm cách gì khác hơn. Con ném viên đá vì con đã vẫy tay ra hiệu nhưng không có một người nào dừng xe lại…”Cậu bé chỉ tay về phía vỉa hè: “Nó là em con, Chiếc xe lăn từ trên lề đường xuống, em con bị ngã ra khỏi xe lăn, nhưng con không thể nâng em dậy. Chú làm ơn hãy giúp con bế em đặt lên xe. Em con đang đau, và nó quá nặng đối với con”. T iến lại chỗ đứa bé bị ngã, người đàn ông cố gắng nuốt trôi mọi thứ gì đó đang chặn ngang cổ họng mình. Ông ta nâng đứa bé lên đặt vào chiếc xe lăn. Về sau, dù đã nhiều lần đưa xe đi sơn sửa lại. nh

Những điều thú vị trong cuộc sống

Hình ảnh
Nổi giận là trạng thái cái lưỡi làm việc nhanh hơn cái đầu. Bạn không thể thay đổi quá khứ, nhưng có thể phá hủy hiện tại bằng cách quá lo lắng cho tương lai. Hãy yêu thương đi, rồi bạn chắc chắn sẽ được đáp lại. Cuộc sống luôn ban tặng những điều tốt đẹp nhất cho những ai biết nhẫn nhịn. Tất cả nụ cười đều có chung một ngôn ngữ. Cái ôm là món quà lớn, có thể cho đi mọi lúc và dễ dàng được đáp lại. Thước đo của cải của một người là những gì anh ta đã cống hiến cho đời. Tiếng cười là mặt trời của cuộc sống. Ai ai cũng đẹp, có điều không phải ai cũng nhận ra nó. Để thoát khỏi gian nan, chỉ có cách đi xuyên qua nó. Nếu bạn tiếc nuối ngày hôm qua và lo lắng ngày mai, bạn sẽ không có ngày hôm nay để cảm tạ. Người bình thường nhìn hình thức, người thông thái nhìn nội tâm. Sự lựa chọn của bạn ngày hôm nay sẽ có tác động đến ngày mai. Dành thời gian để cười, bởi đó chính là điệu nhạc của tâm hồn. Nếu có ai nói xấu bạn, hãy sống làm sao để không ai tin điều đó. Những lời

Món quà Giáng Sinh

Hình ảnh
Hai tháng trước lễ Giáng sinh, con gái Almie Rose chín tuổi của chúng tôi bảo rằng cô bé muốn có một chiêc xe đạp mới. Nhưng đến gần Giáng sinh, dường như cô bé quên bẵng ước muốn đó. Chúng tôi mua cho cô bé bộ búp bê đồ chơi. Thế nhưng trước Giáng sinh hai ngày, Almie Rose vẫn bày tỏ rằng cô bé thích xe đạp hơn bất cứ thứ đồ chơi nào khác. Lúc đó đã quá trễ, với hàng trăm thứ cần phải chuẩn bị cho bữa tiệc Giáng sinh. Thế là vào đêm trước Giáng sinh, tôi và chồng đã nói chuyện: “Hay là anh sẽ nặn một chiếc xe đạp bằng đất sét và viết một mảnh giấy nói rằng :con có thể đổi chiếc xe này để lấy một chiếc xe đạp thật?”, chồng tôi đề nghị. Và anh đã cặm cụi suốt bốn tiếng đồng hồ để nặn một chiếc xe đạp thu nhỏ. Sáng ngày Giáng sinh, Almie Rose mở gói quà có chiếc xe đạp bằng đất sét: “Có thật là con có thể dùng chiếc xe đạp bố nặn này để đổi lấy chiếc xe thật hả mẹ?”. “Đúng thế, con yêu!”, tôi đáp. “Con sẽ không bao giờ đổi chiếc xe đạp này đâu. Con thích giữ chiếc xe này

Trả...

Hình ảnh
Trả… Trả anh cho trời thu Khi chiều về lẳng lặng Trao gửi buổi giao mùa Lá vàng rơi vô định Trả lại anh góc phố Xuôi ngược bước đôn đưa Bao người đi kẻ đến Che khuất hình dáng xưa Trả anh về với hoa Cho nhạt màu héo hắt Hương sắc tràn ngây ngất Rong rêu nỗi buồn xa Trả anh… Trả anh cho tất cả Trả tình yêu cho đời Trả ngày thu không lời Về mênh mông cổ tích [NHG]

Cánh cửa

Hình ảnh
Hiền bạn tôi là kiến trúc sư. Hôm nọ, có dịp đến thăm anh, câu chuyện rôm rả cho đến khi chúng tôi tình cờ bước ngang qua phòng anh. A, cửa đẩy ngang! Giống như những ngôi nhà Nhật Bản và Hà Quốc. Vì phòng riêng là thế giới riêng ! Chỉ bạn thân lắm mới bước vào đây. Anh muốn họ cảm nhận cân bằng: Anh yêu quý họ và cũng mong nhận lại sự quan tâm từ họ. Rất nhiều cửa sổ được đẩy ra. Ở đó, nắng sẽ ùa vào. Tôi tròn mắt vì không hiểu ! Anh bật cười. Người ta không để ý, nhưng đôi khi đôi khi chỉ nhìn cánh cửa là biết tính cách của chủ nhà. Không phải ngẫu nhiên mà đa phần cửa chính đều được mở vào trong để nhận  trở ngại về phần mình, tránh cản trở cho người đi bên ngoài. Thế nhưng cửa sổ thì lại khác. Rất nhiều cửa sổ được đẩy ra. Ở đó, nắng sẽ ùa vào. Gió sẽ ùa vào. Những tiếng chim buổi sớm mai ríu rít sẽ ùa vào. Anh thường e dè khi bước vào một căn phòng cửa sổ im ỉm đóng hoặc cửa chính mở theo hướng…chỉ nghĩ đến mình ! Bây giờ tôi đã hiểu vì sao ngôi nhà nhỏ của Hiền lạ

Hai viên gạch

Hình ảnh
Đến vùng đất mới, các vị sư bắt tay xây dựng ngôi đền. Một chú tiểu được giao xây bức tường gạch. Chú tập trung vào công việc, luôn kiểm tra xem các viên gạch đã thẳng thớm chưa, hàng gạch có ngay ngắn không. Công việc tiến triển khá chậm vì chú làm rất kỹ. Cuối cùng, chú cũng hoàn thành công việc vào lúc hoàng hôn buông xuống. K hi đứng lui ra xa để ngắm nhìn công trình của mình, chú bỗng thấy có hai viên gạch bị đặt nghiêng. Và điều tồi tệ nhất là hai viên gạch đó nằm trung tâm bức tường. Chúng như đôi mắt đang trừng trừng nhìn chú. Kể từ đó, mỗi khi du khách đến thăm ngôi đền, chú đều dẫn họ đi khắp nơi, trừ chỗ bức tường mà chú xây dựng. Một hôm, có hai nhà sư đến tham quan ngôi đền. Chú tiểu đã cố lái họ sang hướng khác nhưng hai người vẫn nằng nặc đòi đến khu vực có bức tường mà chú xây dựng. Một trong hai vị sư thốt lên: “Ôi bức tường gạch mới đẹp làm sao!”. “Hai vị nói thật chứ ? Hai vị không thấy viên gạch xấu xí ngay giữa bức tường kia ư ?”, chú tiểu kêu lên tro

Chuyện nhà rùa

Hình ảnh
Một hôm gia đình nhà rùa quyết định đi cắm trại. Và với bản tính chậm chạp của mình, chúng đã mất bảy năm để chuẩn bị mọi thứ và lên đường. Mất thêm hai năm nữa để tìm ra một chỗ cắm trại. Rồi thêm sáu tháng để dọn dẹp và bày biện các thứ. Nhưng rồi gia đình nhà rùa phát hiện ra rằng chúng đã quên mang theo muối. Sau hơn một tháng tranh cãi, cuối cùng con rùa trẻ nhất, nhanh nhẹn nhất được giao nhiệm vụ quay về nhà lấy muối. vừa nghe vậy, con rùa được chọn bật khóc, giãy nảy từ chối. Rốt cuộc, nó cũng đồng ý đi về nhà lấy muối với một điều kiện: gia đình rùa không phép ăn bất cứ thứ gì trước khi nó quay trở lại. Nhưng rồi đã ba năm trôi qua mà con rùa nọ vẫn chưa quay lại. Cuối cùng, rùa bô lão không thể nhịn đói được nữa bèn cắn một miếng bắp cải. Con rùa được giao đi lấy muối liền ló đầu ra khỏi bụi cây mà nó nấp bấy lâu nay, hét lên: “Đó, tôi biết ngay mà ! Tôi biết là mọi người sẽ không đợi mà sẽ ăn trước khi tôi quay lại mà…Thôi thôi, tôi không đi lấy muối nữa đ