Cũng khi ngơ ngác nhân tình Đi tìm cái mất của mình ngẩn ngơ... [Hồn mỏng manh] . Con người ta đôi lúc sống bằng mộng tưởng. Cái gọi là thế thái nhân tình đã khiến cho con người phải quay như chong chóng. Có lúc bình tâm suy ngẫm. Lúc thì dữ dội cuồng điên như giông bão. Lúc thì ngơ ngác, khi ngẩn ngơ như kẻ mất hồn. Lúc lại dịu dàng lơ đãng...Nhưng để hiểu được những gì đã khiến cho ta rơi vào trạng thái khác nhau đến như thế, buộc ta phải sống những giây phút mộng du, của thế giới những kẻ mộng du...mà nhập hồn vào đó mới vỡ lẽ. . Đó chính bởi quá khứ hay cái gọi là ký ức. Cái ký ức chất đầy đau khổ hay sướng vui thì vẫn luôn ám ảnh ta dai dẳng. Đã có lúc ta hạnh phúc như thiên thần. Ta sống trên thiên đường tình ái. Người đã ban cho ta vị ngọt ngào của tình yêu nồng cháy, của đôi môi đỏ mọng những gọi mời. Nhưng chính Người lại giết chết tình yêu trong ta. Người đã ban cho ta trái cấm diệu kỳ, sưởi ấm cho ta bằng ngọn núi Hỏa Diệm Sơn ngùn ngụt cháy, nhưng