Lời cuối trao anh!
Vậy là đã 2 năm dòng dã em loay hoay, lóng ngóng với yêu thương anh trao và nỗi đau anh quay bước. Cái ngày mình gặp nhau vô tình lắm, nhẹ nhàng lắm phải không anh? Lúc đó anh là sinh viên năm 3, còn em mới bước vào kì thi đại học của thời gian sáng thấy sách, tối mơ thấy thơ năm ấy. Em ngây thơ quá, chẳng thể chia sẻ cùng anh những lo lắng anh đối mặt, chỉ biết…nghe anh tâm sự thôi. Em tệ lắm anh nhỉ. Rồi ngày qua ngày, anh chỉ em nhiều thứ, dặn em nhiều điều và…trao yêu thương cho em. Em hạnh phúc biết chừng nào sau khi anh nhận được quyển nhật ký rồi được nhận sự yêu thương ấy. Những tưởng có điều gì đó là mãi mãi nhưng anh lại chỉ cho em sự thật không phải thế. Em cứ vẫn lừa dối chính mình rằng em đã quên. Ảnh: internet Cái ngày anh quay bước nhẹ nhàng như ngày anh đến. Nó vô hình nhưng sao đau đớn khiến em nghẹt thở. Em đã cố viện lí do rằng anh bận thực tập, rằng anh còn bộn bề nghĩ suy. Em vẫn dại khờ tin anh nhiều biết nhường nào sau mỗi lần anh giải thích, có