Xa Hương
Tôi cười, chạm nhẹ tay vào bông nhài trắng tinh
khiết với mùi hương nồn nàn quấn quýt xung quanh mình. Tôi nghĩ đến việc
đất nước mình thật kỳ lạ, quê hương mình thật nhiều điều đáng để yêu.
Đến miền nào cũng thấy gợi nhớ gợi thương về xứ sở. Tôi
thấy sống mũi mình cay cay, mỉm cười trong niềm xúc động khi nhớ đến
tất cả những nơi mình đã đi qua. Miền Tây Nam
Bộ tôi đã đến nhiều lần nhưng sao tôi chưa từng nhìn thấy cây bã đậu
cho tới khi ngồi im để nghe người dân họ kể về vùng đất của họ. Cây bã
đậu được nhắc đến nhiều lần làm tối nhớ đến cảnh vào một ngày đông heo
hắt nắng, tôi đã ngồi dưới cây bồ đề trước cửa chùa, gần một cánh đồng ở
quê mình. Tôi không hề biết điều ấy cho tới một lần về quê, một người
bạn đã nói: "Bà đi với tôi. Tôi dẫn bà đến một chỗ này hay lắm". Bạn của
tôi nói rằng: "Mỗi lần đi qua đây, tôi cứ lắng nghe tiếng lá reo trong
gió bởi nó có gì đấy rất lạ, làm cho mọi lo lắng hay suy nghĩ trong tôi
tự dưng biến mất và thay vào đấy là sự thanh thản. Tôi cứ nghĩ, khi nào
đó bà về quê tôi sẽ dẫn bà đến đây"…
Cả tuổi thơ tôi đã gắn liền với lũy tre làng. Ảnh: internet
Tôi đã ngồi nghe tiếng lá reo trong gió khi chiều đông
đang xuống cùng người bạn mình… Ôi, quê tôi lúc ấy mới đẹp làm sao. Tôi
ngồi đấy nhìn những nhà mái ngói đã phủ màu nâu rêu vì thời gian, những
con đường, những dòng sông, những hàng cây… Tôi tự trách mình, tại sao
không biết vẽ để ký họa lại tất cả những điều ấy, để khỏi phải nhớ, khỏi
sợ quên…
Ngồi nghe về cây bã đậu, về miền miền Nam mà tôi cứ
liên tưởng đến cây bồ đề ở quê mình vì tiếng lá reo trong gió… Tôi đã
đứng giữa những vườn dừa bạt ngàn của miền Tây Nam Bộ, vào những chiều
lặng gió nhìn ra dòng Tiền Giang xa ngút ngàn. Lúc ấy tôi mới nhận ra
mình đang ngơ ngác tìm một điều gì đó thật thân quen đã đi vào những
giấc mơ từ xa xôi… Ở đây thật nhiều dừa… Còn quê tôi
thì thật nhiều tre. Khi nghe gió của dòng sông Hậu mênh mang giữa những
rặng dừa thì tôi nhớ đến âm thanh của tre trên quê tôi đang xào xạc gỡ
lá cho nhau mỗi khi gió tới. Cái âm thanh thật quen. Nhưng bây giờ thì
tôi biết, tôi phải đánh đổi cả cuộc đời xa hương để tìm kiếm... Tìm một
mùa tre đổ lá, tìm một mùa tre trổ bông, tìm một mùa bão nổi làm những
rặng tre tả tơi, tan tác nhưng vẫn hiên ngang đứng, vẫn xanh ngắt, vẫn
tần ngần gỡ lá cho nhau mỗi khi gió về… Rồi những ngày gió thổi, sẽ thật
nhiều những chiếc thuyền cong cong, xoay trong gió rồi rơi xuống nước
bồng bềnh, lặng lẽ trôi…
Quê tôi ơi, sao mà nhiều điều để nhớ để thương đến vậy…
[Daisy]
Nhận xét