Chuyện Cổ Tích Và Tôi
Một trong nhiều thể loại truyện tôi thích thì có truyện cổ tích.
Ngày xửa ngày xưa, cái thời tôi đi học, bạn bè tôi sách
vở còn không đủ chứ đừng có nói đến việc mua sách truyện để đọc. Nhà
tôi cũng chẳng giàu có gì hơn người nhưng vì tôi thích đọc truyện nên
năm nào mẹ cũng mua sách truyện đọc cho tôi. Truyện trong sách thì toàn
truyện cổ tích, ngụ ngôn. Tôi đọc rồi nghĩ ra lắm thứ rất buồn cười mà
bây giờ nghĩ lại cũng vẫn thấy buồn cười mỗi lần nhìn thấy… trong tập
truyện Andersen và những cuốn sách khác mà tôi đã có.
Ví dụ như đọc truyện Bầy Chim Thiên Nga. Tôi rất thích
nghĩ đến cảnh, mười hai người anh làm chiếc lưới trong suốt một đêm rồi
sáng ra cả bầy chim
mắc theo chiếc lưới đó vào chân, mang theo cô em gái là công chúa Li-dơ
của tôi. Đến đêm, các anh em đứng trên một mỏm đá giữa biển khơi ôm
nhau hát để át sóng gió đang gào thét, đập bên tôi. Ngày xưa đọc, tôi
nghĩ là, chắc có khi nào đó tôi cũng sẽ đi đến đứng trên một mỏm đá nhỏ,
để sóng biển đập tung lên tôi như thế.
Khi đọc truyện Aladin và cây đèn thần. Tôi rất thích
nghĩ đến cảnh cái hang sâu mà Aladin bị rơi xuống với một vườn cây pha
lê có quả trong suốt. Aladin sẽ không được đụng vào bất cứ cái gì trong
suốt quãng đường đi… Tôi nghĩ đến việc mình cũng sẽ đứng giữa một vườn
cây pha lê trong suốt lung linh
đó. Các loại cây, quả được tôi vẽ ra trong tưởng tượng thực sự là đẹp.
Rất đẹp! Đến tận bây giờ tôi vẫn chưa nhìn thấy cái hình ảnh vườn cây
nào đẹp như hình ảnh tôi đã nghĩ đến lần đầu tiên từ ngày xưa đó, kể cả
trên phim ảnh. Ngoài việc đó ra tôi cũng rất thích cảm giác rơi tự do mà
không… chạm đáy như Aladin đã rơi.
Thế giới cổ tích đã đưa tuổi thơ tôi đến với rất nhiều giấc mơ. Ảnh: internet
Cô bé bán diêm. Buồn quá. Tôi không thích sự yếu đuối
đến ủy mị của cô bé ấy. Tôi chẳng thích ngồi đốt diêm rồi tưởng tượng
đến cái bàn có con ngỗng quay với khăn ăn trắng tinh rồ chết vì lạnh và
đói. Tôi thích nghĩ đến việc, ai đó mà nói dối thì cái mũi sẽ dài ra.
Nói dối càng nhiều thì cái mũi càng dài. Có lúc tôi ngồi sờ lên mũi mình
và nghĩ lại những điều mình đã nói dối, tôi cũng hơi nghi ngờ nên soi
gương xem mũi có dài ra tý nào không?! Tôi nghĩ đến việc nói dối nhiều,
mũi sẽ dài, không rõ là nó có lủng lẳng như một miếng thịt treo trước
mặt hay nó vẫn cứng cứng như cái mũi nhọn hoắt của phù thủy.
Khi đọc câu chuyện ấy, tôi đã quên những điều đã nói dối từ trước đến
nay nên không lo lắng cho việc mũi mình sẽ dài ra. Còn từ bây giờ, không
nói dối thì chắc không phải lo kiểm tra mũi.
Có một câu chuyện nào có liên quan đến sự tích hoa
hồng. Hình ảnh cô gái đi trên những mỏm đá rồi chảy máu chân, sau này
những dấu chân ấy của nàng mọc lên những bông hoa đỏ thắm, gọi là hoa hồng.
Tôi thích ý này khi nghĩ đến cái đích cô gái ấy đến. Nếu là tôi, tôi
cũng sẽ thực hiện điều ấy để những bông hoa đỏ thắm mọc trên những giọt
máu đã chảy ra…
Nhưng có một câu chuyện làm tôi buồn cười suốt. Đó là
bộ áo quần mới của hoàng đế. Người thợ dệt nói rằng, nếu ai không nhìn
thấy bộ áo quần này thì người ấy là kẻ nịnh nọt, ngu xuẩn. Hoàng đế đã
trần truồng đi lại giữa đám quan lại, khắp mọi nơi trong kinh thành
nhưng không ai dám nói rằng hoàng đế đang trần truồng ngoài một đứa trẻ.
Tôi ngồi cười nghĩ đến việc người thợ dệt vải thật thông minh. Đứa trẻ
thật thà, trong sáng, hoàng đế, đám quan lại và cả đám người đời là dân
chúng kia toàn là những kẻ xuẩn ngốc và hèn nhát.
Lớn rồi nhưng lâu lâu tôi vẫn thích đọc truyện cổ tích.
Chẳng để làm gì cả nhưng khi thỉnh thoảng gặp những đứa đứa trẻ thích
nghe kể những câu chuyện bắt đầu bằng chữ “ngày xửa ngày xưa” thì tôi sẽ
kể cho nó nghe…
Nghe rằng, nếu nói dối người khác thì cái mũi sẽ dài ra sau mỗi đêm ngủ dậy…
[Daisy]
Nhận xét