Ngẩn ngơ


Tự nhiên thấy mình sao mà ngốc nghếch! Đã tự dặn lòng đừng quan tâm, đừng tìm hiểu, cũng đừng tìm kiếm làm gì. Nhưng mà vẫn gõ tên Người trên bàn phím, rồi tự dưng mỉm cười đến vô duyên khi biết Người đang online... Để rồi cuối cùng cũng chỉ lặng lẽ nhìn nick Người, dõi theo từng chủ đề Người đang đọc...

Hành động vô nghĩa nhỉ? Cứ như mình đang yêu đơn phương ấy! Hài kinh! Lý trí trốn đâu mất roài?

Ừ thì tự an ủi, Người vẫn sống bình thường đấy, vẫn đam mê công nghệ đấy, vẫn sống tốt mà! Thế thì vì lí do gì mà mình cứ thẫn thờ và lờ đờ cơ chứ?

Haiz... Đến bao giờ cho hết ngẩn ngơ đây? sad

Thôi thì lại tự cho phép mình chỉ tìm kiếm về Người hết hôm nay, 28/3 thôi nhé! Từ ngày mai, trên tờ lịch, ngoài việc đánh dấu từng ngày không xuất hiện trong cuộc đời Người, sẽ bắt đầu đánh dấu từng ngày không tìm kiếm về Người!

Cố lên Tôi ơi!


NGẨN NGƠ

Trăng khuya đơn chiếc ngẩn ngơ
Nhớ ai, ai nhớ, vẩn vơ làm gì?
Gió buồn hát khúc sầu bi
Thổi vào đêm
nỗi biệt ly - tương phùng...

Người buông tay, buông
lạnh lùng
Yêu thương vụn vỡ, dửng dưng
lệ nhòa
Khóc cho bao nỗi xót xa
Hẹn thề xưa cũ
cho ta, cho Người...

Trách trăng nỡ trót đánh rơi
Nụ cười hạnh phúc, nên đời
mất nhau
Còn đâu trầu thắm duyên cau?
Để em ôm nỗi đớn đau
thế này?

Ngày qua,
ngày lại qua ngày
Đếm đong thương nhớ gửi mây hững hờ
Bao giờ cho hết ngẩn ngơ?
Bao giờ cho hết đợi chờ
người xưa?

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Chuyện lạ như thật?

Muốn