Bài đăng

Tản Mạn Sài Gòn

Hình ảnh
Đứng một bên sông Sài Gòn và ngắm nhìn bờ bên kia. Các tòa cao ốc mọc lên nhiều đến mức, nghĩ đến một ngày không xa nữa nơi đây cũng sẽ có những hình ảnh về các tòa nhà chọc trời như New York, Singapore... Nói không xa nữa bởi vì bây giờ nó chưa phải là một bức tranh được hoàn thiện. Ngày... tháng... năm... Sài Gòn không thường mưa vào buổi sáng, ngay cả khi đang là mùa mưa . Vậy mà sáng nay mưa cứ đều đều rơi xuống, đúng vào giờ mọi người đến công sở. Từ trên cao nhìn ra, mưa phủ trắng cả một khoảng không rộng lớn, vô tình mang theo hoài niệm... Nhưng khi bước vào phòng làm việc thì nhóc lại muốn cười. Vì cái lạnh của mưa làm lòng người ấm áp. Bởi, khi nhóc xuống lấy xe ở tầng hầm của khu chung cư để đi làm, được một anh dắt xe ra giúp vì nó nằm ở hàng bên trong. Đến công ty, nhóc vừa mới dựng xe xuống thì chú bảo vệ lại giúp xếp xe và xách túi đựng hộp cơm vào trong giúp để nó khỏi ướt. Trong khi nhóc vẫn còn đứng lúi húi gỡ áo mưa. Mưa, Sài Gòn mang màu áo xám

Trăng Quê

Hình ảnh
Tôi đã thấy trăng, gió ở rất nhiều nơi khi đêm xuống... Từ nơi đô thị ồn ào, ngày đêm tấp nập dưới ánh đèn rực rỡ sắc màu, đến những vùng nông thôn hẻo lánh, xa xôi. Từ vùng cao nguyên quanh năm mây phủ bạc màu non núi, đến nhiều bờ biển ngàn năm sóng vỗ. Từ nơi được người ta gọi là xứ sở của sương mù, đến nơi quanh năm chỉ là miền nắng cháy của những đồi cát, những dãy núi toàn đá, không một mầm sống nào... Đó là những chuyến đi, những chặng đường tôi đã qua. Vậy nhưng, khi nhìn thấy, tôi chỉ nhớ về trăng quê mình, trong nỗi cô đơn mơ hồ, nỗi buồn man mác khó gọi thành tên… Tôi nhận ra trăng từ khi còn rất nhỏ, có lẽ lúc ấy tôi mới 4, 5 tuổi. Đó là những buổi tối ngày mùa ngồi trên hiên nhà, hoặc mỗi lần ông bà, ba mẹ, các cậu kéo đá xong một lượt lúa. Khi mọi người nghỉ giải lao, tôi lại chạy ra đứng giữa hai cái càng kéo của hòn đá, thử kéo. Kéo không được thì lại chạy đến nằm kềnh trên chiếc chiếu trải trên rơm, thóc dải trên sân, giữa mọi người trong gia đình đan

Tổng hợp toàn bộ Code từ cơ bản đến nâng cao cho blog

Hình ảnh
 18 - 05 - 2012 Tổng hợp toàn bộ Code từ cơ bản đến nâng cao cho blog  http://blog.yahoo.com/_VLZKX72ZBUYPTRUG2UKUWSW7OI/articles/212555 L ờ i nói đ ầ u :   Để tránh các bạn tìm code trong blog của mình khó khăn mình xin tổng hợp 98% code mình đang dùng cho các bạn, vì đây chỉ là phần cứng nên blog của bạn có đẹp hay ko là tài hoa khéo chọn của các bạn! p/s: chỗ ghi link hình là bạn thay link địa chỉ ảnh p/s: chỗ ghi X là chiều rộng ảnh hay là size chữ        size chữ các bạn nên chọn từ 16-20 thôi. p/s Y là chiều cao ảnh mà bạn vừa đặt vào. 1/ Thay hình nền <style> html {background-image:url( Link_hình_nền );} html {background-position:center top;background-repeat:repeat;} </style> 2/ Sửa Nóc Nhà: Xóa: <style> #asb-nav-update-ctn{display:none;} #asb-nav-logo{display:none;} #asb-header{font-size:0px;} #asb-uh{border:none;} #hd{border-bottom:0;} #asb-uh, #asb-nav, #asb-nav-logo {background-c

Tháng năm bâng khuâng...

Hình ảnh
Muốn buông xuôi. Con người dẫu có mạnh mẽ tới đâu, dẫu có kiên cường đến đâu, cũng có lúc cần được an ủi, cần được vỗ về thật nhẹ nhàng, cần được ngả vào nơi nào đó bình yên và lặng lẽ... Dẫu biết cuộc đời có nhiều lắm thử thách, dẫu biết sau mỗi thử thách kia, mình sẽ được nhiều thứ, mất nhiều thứ, và được - mất chỉ là sự xoay vần rất tự nhiên của Tạo Hóa... Nhưng, cũng như cây trước gió bão, dẫu là ngọn cỏ mảng mạnh hay cổ thụ vĩ đại, sẽ có một ngày bị quật ngã bởi phong ba... Lại thêm một lần ước: Giá mà được ngủ một giấc thật dài... Xin bình yên về, cho ta một chút tĩnh tâm...

Người Ta Yêu Nhau Để Làm Gì?

Hình ảnh
Phải, đôi khi tôi vẫn thắc mắc. Rốt cuộc, người ta yêu nhau để làm gì? Ngày qua ngày, tình yêu hiện hữu trên khắp thế gian, từng phút từng giờ, từng hơi thở từng nhịp đập, từng ánh nhìn từng cái nắm tay. Người ta vui sướng, người ta đam mê, người ta mơ mộng. Những câu chuyện tình rực rỡ, có khi sáng và trong như những tia nắng mới, có khi giản dị như một cốc cafe, có khi trầm buồn và thầm lặng như bài ca trên phố cổ. Chiều muộn, tôi thích ngồi vắt vẻo trên bậc thềm nhà hát, tay cầm que kem, lơ đãng ngắm nhìn ánh đèn vàng bảng lảng và những đôi bạn trẻ, tay trong tay, ngọt ngào và giản dị. Tôi nghĩ, “Người ta yêu nhau”. Phải, người ta yêu nhau. Nhưng để làm gì? Tôi có một cô bạn. Cô ấy thích một cậu bạn khác. Khi tôi bảo cô ấy “yêu đi”, cô ấy lắc đầu và bảo “yêu bây giờ thì cũng được, nhưng chẳng đi đến đâu… “. Tôi hơi thắc mắc. Vậy tình yêu có thể đi đến đâu? Hôn nhân ư? Một cuộc tình có thể kéo dài bao lâu? 2 – 3 tháng, 2 – 3 năm, hay vài chục năm? Đương nhiê

Tháng năm bâng khuâng... [03]

Hình ảnh
Có lẽ, trên cuộc đời này, có rất nhiều điều ta không thể định nghĩa được, nhất là cảm xúc. Thế nào là yêu? Thế nào là nhớ nhung? Thế nào là bâng khuâng? Và thế nào là tương tư?... Người ta chẳng định nghĩa được và cứ đặt cho nó một cái tên để mà gọi. Gọi cho có thế thôi, chứ gọi rồi, cũng chẳng dám chắc có thực nó như vậy hay không. Thế cho nên, ở đời mới xuất hiện cái định nghĩa: Tình cảm na ná với tình yêu thì có hàng trăm, hàng ngàn, nhưng tình yêu thì chỉ có một. Có điều, để tìm cho ra cái "chỉ có một" giữa cái na ná có đến hàng trăm, hàng ngàn kia, mấy ai dám khẳng định mình sẽ làm được? Thế rồi, cứ nhắm mắt, đưa chân mà bước, mà đổ tại cái duyên, cái phận. Có những con người, khi gặp nhau, chợt nhậu ra người kia chỉnh là mảnh ghép còn lại mà bấy lâu này mình kiếm tìm. Nhưng cũng có những con người, họ tìm thấy mảnh ghép đời mình khi quá muộn, khi mà, dù cố đến mấy, dù khớp đến mấy thì hai mảnh ghép lại với nhau cuối cùng cũng chỉ tạo nên những vết xước mà thô

Chúc Và Mong

Hình ảnh
Có một người bạn, cứ đến dịp lễ, Tết… nào đó lại gửi cho tôi một lời chúc y hệt như nhau: “Chúc bạn thành công trong sự nghiệp, hạnh phúc trong cuộc sống và thành đạt trong tương lai”. Hồi xưa ấy, khi còn nhỏ, chưa biết suy nghĩ gì thì tôi thấy bình thường. Nhưng có một giai đoạn, tôi đi tìm và trả lời những câu hỏi kiểu như: Thành công / thành đạt là gì? Thế nào là thành đạt/ thành công?... Mình cần thành công và thành đạt ở những điều gì ở cuộc sống này?! Và mỗi lần nhận được lời chúc ấy của bạn, tôi cảm thấy hơi thất vọng. Vì thấy nó sáo rỗng quá! Đã chơi cùng, đã biết nhau mười mấy năm rồi mà bạn vẫn còn có thể chúc một câu khơi khơi, rỗng tuếch như vậy sao?! Bạn không thể thấy được nhiều thứ hơn theo thời gian, hay là tôi đã khác?! Vì tôi hầu như không khi nào chúc người khác những điều như thành đạt, thành công... Còn hạnh phúc thì chúc rất ít. Chúc người khác làm gì khi chính mình cũng đang loay hoay giữa những điều như thế? Nếu có thì chỉ là mong. Tôi mong cho