Tháng năm bâng khuâng... [03]


Có lẽ, trên cuộc đời này, có rất nhiều điều ta không thể định nghĩa được, nhất là cảm xúc.

Thế nào là yêu? Thế nào là nhớ nhung? Thế nào là bâng khuâng? Và thế nào là tương tư?...

Người ta chẳng định nghĩa được và cứ đặt cho nó một cái tên để mà gọi. Gọi cho có thế thôi, chứ gọi rồi, cũng chẳng dám chắc có thực nó như vậy hay không.

Thế cho nên, ở đời mới xuất hiện cái định nghĩa: Tình cảm na ná với tình yêu thì có hàng trăm, hàng ngàn, nhưng tình yêu thì chỉ có một.

Có điều, để tìm cho ra cái "chỉ có một" giữa cái na ná có đến hàng trăm, hàng ngàn kia, mấy ai dám khẳng định mình sẽ làm được?

Thế rồi, cứ nhắm mắt, đưa chân mà bước, mà đổ tại cái duyên, cái phận.

Có những con người, khi gặp nhau, chợt nhậu ra người kia chỉnh là mảnh ghép còn lại mà bấy lâu này mình kiếm tìm.

Nhưng cũng có những con người, họ tìm thấy mảnh ghép đời mình khi quá muộn, khi mà, dù cố đến mấy, dù khớp đến mấy thì hai mảnh ghép lại với nhau cuối cùng cũng chỉ tạo nên những vết xước mà thôi.

Và những lúc ấy, người ta lại đổ tại cái phận, cái duyên.

Ừ thì, biết đổ cho ai đây? Bởi, con người đôi khi không thể làm chủ cuộc sống, và đời thì luôn luôn song hành cùng những thử thách cứng đầu, khó bảo, chẳng bao giờ chịu chiều theo lòng người.

Hôm nay Hà Nội se lạnh, gió hiu hiu, cảm giác cứ nhu thu về. Bâng khuâng 1 chút, vu vơ 1 chút rồi giật minh, mới chớm hạ mà thôi...

Sự thật và Mộng mơ, có vẻ ko bao giờ muốn làm tri kỉ của nhau nhỉ?

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Chuyện lạ như thật?

Muốn