Bài đăng

Tự tình hạ tháng tư

Hình ảnh
TỰ TÌNH HẠ THÁNG TƯ (Hà Nội, ngày 13/4/2012) Hạ sang rồi sao ta cứ lạnh căm? Con tim vẫn run lên trong từng uất nghẹn Mỗi lần vọng lại bên tai ngày xưa lời thề hẹn Là thêm một lần nước mắt chảy vào trong… Thế là hai ta đã bước ngược dòng Yêu thương ngọt ngào giờ chỉ là quá khứ Ước mơ, niềm tin giờ chỉ là nát cũ Người vứt thẳng vào lãng quên… Ở nơi đó chắc Người rất bình yên Và hạnh phúc bên cô gái ấy Tình yêu của chúng mình nhạt mờ là vậy Chớp mắt thôi, đã tan biến như chưa từng có trên đời… Ở nơi đó chắc Người luôn vui cười Bởi kề bên có sự trẻ trung, sôi nổi Không như tình mình, chẳng hề có sóng trỗi Bình lặng quá, cũng dễ chán, phải không? Bây giờ ta buông, để vá vết thương lòng Đang rỉ máu từng đêm tê tái Trò chơi này mang quá nhiều ngang trái Đáng lẽ Người, đừng kéo ta tham gia… À mà không, đáng lẽ phải chính ta Đừng rộng mở con tim thuở cũ Có lẽ giờ sẽ không ôm héo rũ Để hận Người 1 tiếng phụ tình nhau… Thôi thì thôi, yêu cũng đã nhạt màu Lãng quên Người như chưa từng yêu, n

Nếu biết trước...

Hình ảnh
NẾU BIẾT TRƯỚC... (Hà Nội, ngày 13/4/2012) Nếu biết tình yêu anh dành cho em Chỉ là một trò chơi không hơn không kém… Nếu biết con tim em, anh dùng làm bóng ném Để thỏa mãn niềm vui tuổi trẻ của riêng mình… Nếu biết anh không trọng chữ chung tình Và nói lời yêu rất đầu môi chót lưỡi Nếu biết lòng anh dành cho em chỉ là giả dối Để anh có cớ vỗ ngực với đời… Nếu biết yêu anh, sẽ đánh mất nụ cười Vỡ niềm tin và nát tan ước vọng Nếu biết yêu anh, đánh đổi bao mơ mộng Để mua về những tủi nhục, đớn đau… Nếu biết yêu anh, giờ phải chuốc âu sầu Trở thành một trò cười cho anh và cô ấy Nếu biết yêu anh, đời sẽ hài như vậy Thì anh ạ… nếu được làm lại, em vẫn sẽ yêu!!! Em đã yêu anh, yêu thật nhiều! Chưa một lần đòi hỏi mình phải được cái này hay phải có cái khác Mặc dù đã bao lần lo cuộc đời chua chát Em vẫn cứ yêu bằng trọn vẹn trái tim mình. Trong vở kịch cuộc đời, Em hoàn thành vai diễn chung tình Còn anh, cũng đạt lắm vai người phụ bạc Hạ màn rồi, ta lại về làm con người khác Nhớ tới nha

Tự tình...

Hình ảnh
TỰ TÌNH Nghe người buông tiếng thở than Mà sao đêm cũng hoang tàn cô liêu? Trách sao cứ yêu thật nhiều Để đau khổ để liêu xiêu tâm hồn? Chữ tình mấy ai vẹn tròn? Dẫu chung thủy, dẫu sắt son, cùng nhòa... Bởi duyên, bởi phận mà ra! Không duyên, không phận, nên ta mất mình! Nghe ai hát khúc tự tình Gởi thương nhớ về bóng hình mờ xa... Nhưng, có hay chăng người ta Chẳng lưu luyến Chẳng mặn mà. Lòng đau Lệ rơi trên khóe mi sầu Giăng đầy hờn tủi đượm màu bi ai... Tự mình nghe mình thở dài...

Bâng khuâng...

Hình ảnh
BÂNG KHUÂNG Bâng khuâng tự vấn lòng mình Vì sao mãi giữ bóng hình người ta? Vì sao không nỡ buông ra? Vì sao tự buộc xót xa làm gì? Bâng khuâng hai chữ biệt ly Yêu, thương bỏ lại bởi vì do đâu? Có ai muốn mua nỗi đau? Có ai xin nhận một màu tang thương? Bâng khuâng giữa ngã ba đường Ngã về trên lối tư tương ngày nào Ngã sẽ chẳng có ngọt ngào Nhưng cho ta biết dạt dào tự do... Bâng khuâng gửi trả vần thơ Ta về trên lối hững hờ riêng ta...

Trả nợ

Hình ảnh
TRẢ NỢ Đưa tay hứng giọt thinh không Gói cùng nỗi nhớ trong lòng... trao ai? Ngậm ngùi tiếc những tàn phai Tan theo bão tố bi - hài đời ta! Dẫu yêu lắm Dẫu mặn mà Cũng đơn giản chỉ như là thoảng qua... Thôi đành nuốt lệ mà xa Ai kêu kiếp trước cho ta nợ người? Đành thế, tạ lỗi nụ cười Dấu yêu xin trả tinh khôi ngày nào...

Quên

Hình ảnh
QUÊN... Vọng tình nhớ lại ngày xưa Khi hai đứa vẫn còn chưa xa rời... Em yêu biết mấy nụ cười Bàn tay, ánh mắt, bờ môi... ngọt ngào Em thương chẳng biết kể sao Luôn cầu hạnh phúc mận đào với anh! Bây giờ đã héo ngày xanh Mình chia đôi ngả: em - anh ngược đường... Bây giờ chia cách yêu thương Em về ôm mối vấn vương một mình Nhờ trăng giữ hộ bóng hình Để sầu lệ khỏi vì tình mà rơi... Nhờ gió hát điệu ru hời Cho em yên giấc mỉm cười quên anh! Quên kỷ niệm Quên chân thành Quên cả những giấc mơ xanh xưa rồi... Quên đi bao cái sự đời Ngổn ngang, phụ bạc bởi Người phong lưu Quên hết cả những phiền ưu...

Ngược lại với YÊU,

Hình ảnh
Hôm nay, vô tình đọc được bài viết này trên Văn Đàn: Một giáo sư đang giảng về “tiểu thuyết” ở một lớp học của các nhà văn trẻ, giáo sư bỗng dừng lại hỏi các học viên: - Ngược lại với yêu là gì? - Ghét ạ! Giáo sư đi đi, lại lại, trầm ngâm, ông bỏ giáo trình xuống bàn và nói: - Thế này nhé: Ví như anh đang yêu, sau đó chia tay! 50 năm sau anh 70 tuổi, tình cờ gặp lại người cũ trong một chiều đi dạo. Lúc đó bà nọ chằm chằm nhìn anh và nói: “Ông A ơi tôi ghét ông!”. Nếu tình tiết xảy ra đúng như vậy, anh phải mừng cho bản thân mình! - Vì sao? - Vì anh là người may mắn mới có người ghét anh hàng nửa thế kỷ. - May mắn gì ! - Anh nghĩ kỹ xem, ghét cũng cuốn hút tình cảm như yêu như thương, tức là tình cảm của ai đó vẫn nghĩ về anh. Có người ghét anh 50 năm, tức là vẫn nghĩ về anh 50 năm, là hiếm có đấy! Anh may mắn không nào? Điều đáng sợ là khi anh gặp lại người cũ, anh hỏi: “Bà B ơi có nhớ tôi không?”. Người nọ đứng đực ra nhìn anh và nói: “Thưa ông, tôi nom ông hơi quen quen,