Tự tình...


TỰ TÌNH

Nghe người buông tiếng thở than
Mà sao đêm cũng hoang tàn cô liêu?
Trách sao cứ yêu thật nhiều
Để đau khổ
để liêu xiêu
tâm hồn?

Chữ tình mấy ai vẹn tròn?
Dẫu chung thủy,
dẫu sắt son,
cùng nhòa...

Bởi duyên, bởi phận
mà ra!
Không duyên, không phận,
nên ta mất mình!

Nghe ai hát khúc tự tình
Gởi thương nhớ về bóng hình
mờ xa...
Nhưng, có hay chăng người ta
Chẳng lưu luyến
Chẳng mặn mà.

Lòng đau
Lệ rơi trên khóe mi sầu
Giăng đầy hờn tủi đượm màu bi ai...
Tự mình
nghe mình thở dài...

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Chuyện lạ như thật?

Muốn