Bâng khuâng...




BÂNG KHUÂNG

Bâng khuâng
tự vấn lòng mình
Vì sao
mãi giữ bóng hình người ta?
Vì sao
không nỡ buông ra?
Vì sao
tự buộc xót xa làm gì?

Bâng khuâng
hai chữ biệt ly
Yêu, thương bỏ lại bởi vì do đâu?
Có ai muốn mua nỗi đau?
Có ai xin nhận một màu tang thương?

Bâng khuâng
giữa ngã ba đường
Ngã về trên lối tư tương ngày nào
Ngã sẽ chẳng có ngọt ngào
Nhưng cho ta biết dạt dào tự do...

Bâng khuâng
gửi trả vần thơ
Ta về trên lối hững hờ
riêng ta...

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Chuyện lạ như thật?

Muốn