Ngược lại với YÊU,


Hôm nay, vô tình đọc được bài viết này trên Văn Đàn:

Một giáo sư đang giảng về “tiểu thuyết” ở một lớp học của các nhà văn trẻ, giáo sư bỗng dừng lại hỏi các học viên:

- Ngược lại với yêu là gì?

- Ghét ạ!

Giáo sư đi đi, lại lại, trầm ngâm, ông bỏ giáo trình xuống bàn và nói:

- Thế này nhé: Ví như anh đang yêu, sau đó chia tay! 50 năm sau anh 70 tuổi, tình cờ gặp lại người cũ trong một chiều đi dạo. Lúc đó bà nọ chằm chằm nhìn anh và nói: “Ông A ơi tôi ghét ông!”.

Nếu tình tiết xảy ra đúng như vậy, anh phải mừng cho bản thân mình!

- Vì sao?

- Vì anh là người may mắn mới có người ghét anh hàng nửa thế kỷ.

- May mắn gì !

- Anh nghĩ kỹ xem, ghét cũng cuốn hút tình cảm như yêu như thương, tức là tình cảm của ai đó vẫn nghĩ về anh. Có người ghét anh 50 năm, tức là vẫn nghĩ về anh 50 năm, là hiếm có đấy!

Anh may mắn không nào? Điều đáng sợ là khi anh gặp lại người cũ, anh hỏi:

“Bà B ơi có nhớ tôi không?”.

Người nọ đứng đực ra nhìn anh và nói: “Thưa ông, tôi nom ông hơi quen quen, ông là ai?”.

Cả lớp cười ồ lên, câu chuyện tưởng tượng này quả là thú vị pha thêm chút ngượng ngùng… Giáo sư khẳng định: “Ngược lại với yêu đâu phải là ghét!”.

Cả lớp nhất trí với giáo sư: “Ngược lại với yêu là lãng quên!”


Thấy cũng hay và đúng!

Còn ghét, còn hận là còn tình cảm, còn yêu, còn nhớ tới!

Nhưng lãng quên rồi thì... tình yêu ấy vô hình chung đã trở thành chẳng-là-gì trong lòng.

Có điều, theo quan điểm của bản thân mình, tôi thấy: Ngược lại với yêu là KHÔNG-QUAN-TÂM!

Hôm nay, có một sự kiện xảy ra khiến tôi phải thảng thốt giật mình, để rồi sau đó cười vui sướng. Đơn giản vì, hôm nay tôi phát hiện rằng, tôi đã quên số điện thoại của Người, vỏn vẹn sau 2 tháng chia tay.

Quá nhanh! Quá bất ngờ! Chỉ cho tới khi tôi ngồi thừ ra đến cả nửa tiếng để cố nhớ lại số điện thoại kia mà không được, tôi mới tự hét toán với mình rằng: "Ồ, mình đã quên rồi!"

Chính bản thân tôi còn phải bất ngờ, ngạc nhiên.

Cứ tưởng, sẽ phải mất nhiều thời gian lắm cơ. Hóa ra, cũng thường thôi, nhỉ?

Chắc người đời sẽ nghĩ tôi quên nhanh như vậy vì tình yêu tôi dành cho Người không sâu sắc. Nhưng, xin khẳng định, ko hề! Tôi yêu, rất yêu!

Nhưng, khi Người, cô bé kia và những người thân thiết của cô bé kia có những hành động mà tôi phải buông 1 chữ "KHINH", thì tình yêu đã thực sự chết. Nó là liều thuốc độc cho tình yêu của tôi. Mà đã chết, là hết.

Thế nên, giờ tình cảm tôi dành cho Người, đã là ngược lại với yêu rồi! ^^


HÌNH NHƯ...

Hình như là, ta...
đã quên
Bỏ rơi lạc mất một miền yêu thương
Giật mình...
tự vấn, tự vương
Có đang tự dối?
Bởi dường...
quá nhanh!

Hình như là, tim...
đã lành
Dẫu đau thương
vẫn mỏng manh, dật dờ.
Nhưng chẳng còn nữa cơn mơ
Với bao ác mộng bơ phờ hàng đêm...

Hình như là, cười...
đã mềm
Không còn gắng gượng che niềm khổ đau!
Dẫu vết xước chưa phai màu
Nhưng nụ cười đã thật mau vẹn tròn...

Hình như là, tình...
đã mòn
Nên ta chẳng nhớ, chẳng còn đắm say!
Gió vẫn rong chơi tháng ngày
Dẫu cho vạt nắng buông tay hững hờ...

Hình như là, yêu...
đã mờ
Không còn dành tặng vần thơ riêng Người
Dẫu đôi khi vẫn gãy rời
Thoảng niềm nuối tiếc cho thời...
ngày xưa...

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Chuyện lạ như thật?

Muốn