Bài đăng

Vợ tôi

Hình ảnh
Yêu nhau từ thủa còn thơ Giờ em là vợ còn anh là chồng Cuộc sống dù có long đong Sắc son sau trước một lòng thuỷ chung Nghèo khó mình cùng chung lưng Đồng tâm tát cạn biển Đông khó gì!? Thân gầy tần tảo sớm khuya Một sương hai nắng ngại chi nhọc nhằn Ngày nào tóc vẫn còn xanh Mà nay tóc bạc trán nhăn da mồi Vẫn trọn tình đẹp lứa đôi Trăm năm thắm mãi duyên tôi và người Người ơi! Nếu yêu rồi… Chớ để buồn lòng trai nơi xa xôi! Trời ơi tôi quá là ngu Rước ngay một ả chuột chù ở chung Ngày nao khi đất nước hết binh đao giữa đoàn hùng binh có tôi đi …đầu hàng VA : Em cảm ơn chị rất nhiều về góp ý của chị. Có lẽ tối qua, vừa ăn cơm vừa viết thơ nên đánh lộn chữ đó! “tần tảo” thì lại thành “tảo tần”, nhịp thơ bị ngang!! Em sửa lại cho đúng rồi Còn câu cuối thì em chỉ sửa từ “Ngàn năm” thành trăm năm thôi! Chứ để nguyên cả câu của chị thì nghe không vần. Một lần nữa cảm ơn chị Tố Linh rất nhiều!! Người ơi! Nếu yêu rồi… Chớ để buồn lòng trai nơi xa xôi!

Thơ vui về vợ nhân ngày 8/3

Hình ảnh
Vợ là người chẳng họ hàng Thế mà giờ đẹp lại sang nhà mình Ngày đầu trông thật là xinh Môi tươi, mắt thắm đến đình cũng xiêu Vợ là đáng nể , đáng yêu “Kính Vợ đắc thọ” là điều nhắc nhau Nhớ vòng chung kết toàn cầu Nhì trời, nhất Vợ đứng đầu bảng A Vợ là mẹ các con ta Thường kêu “Bà xã”, hiệu là “Phu nhân” Vợ là tổng hợp : Bạn thân, Thủ trưởng, bảo mẫu, tình nhân, mẹ hiền. Vợ là ngân khố, kho tiền Gửi vào nhanh, gọn- rất phiền rút ra Vợ là Vua các loài hoa Toả hương thơm ngát, đậm đà, ngất ngây Vợ là quả ớt chín cây Đỏ tươi ngoài vỏ nhưng cay trong lòng Vợ là một đoá hoa hồng Vợ là Sư tử Hà Đông trong nhà Khi vui nàng đẹp như hoa Đến khi tức giận cả nhà thất kinh Khi chiến tranh, lúc hoà bình Vợ là thám tử luôn rình rập ta Vợ là một vị quan toà Thăng đường xử án toàn là án treo Vợ là rượu ngọt tình yêu Không uống thì khát, uống nhiều thì say Vợ là thùng thuốc súng đầy Cơn ghen ập đến nổ bay trần nhà Vợ là nắng gắt, mưa sa Vợ là giông tố, phong ba, bão bùng Nhiều người nhờ Vợ lê

Rồi một ngày em sẽ lại yêu

Hình ảnh
Mất anh, nhưng em không mất cả thế giới. Tim vẫn đập loạn xạ trong ngực em nhưng đó là để duy trì sự sống chứ không phải để yêu một ai đó! Nhưng anh à, em chắc chắn vào một ngày không xa có thể là 1 tháng, 1 năm hay 1 chục năm sau em sẽ lại yêu một người như em đã từng yêu anh. Khi bị tổn thương con người ta tìm mọi cách khóa chặt cánh cửa trái tim lại không để một ai có thể bước vô lần nữa và to miệng nói “Tôi thề, từ nay chẳng yêu ai nữa, đau khổ lắm!” hay đại loại “Yêu làm gì, một mình tôi vẫn sống tốt mà!”. Nhưng tình cảm mà “Theo tình thì tình chạy, trốn tình thì tình theo”, ai lại chẳng muốn được yêu thương, quan tâm, lo lắng nhưng đâu phải cứ muốn là được chính vì thế mà con người ta sĩ diện nêu ra nhưng lí do vớ vẫn như thế! Thử hỏi có ai không cảm thấy GATO, cô đơn, tủi thân khi bước ra đường nhìn thấy nhiều cặp tình nhân tay trong tay, quan tâm nhau, cười đùa nói chuyện vui vẻ với nhau. Lúc đó em như muốn hét lên “Anh tồi lắm! Nhất định em sẽ yêu người tốt hơn anh rất n

Tặng quà 8/3, được bạn gái lại quả cái ngàn vàng

Hình ảnh
Theo : ngoisaoonline.vn “Hình ảnh những ngày lễ 14/2, 8/3, 20/10 các cặp đôi đang yêu rón rén trao cho nhau nụ hồng chúm chím, những nụ hôn môi ấm áp xưa như Diễm rồi…!”. Tự dưng nhìn lại bản thân, thấy mình cứ hèn hèn, nghèo nghèo thế nào ấy khi đang ấp ủ dự định sẽ tự tay làm cho nàng “gấu” một chiếc vòng tay hand made chính hiệu trong dịp 8/3 sắp tới. Thời nay, chắc những kẻ như mình hoặc bị cho là u mê, lạc hậu như thể đến từ hành tinh khác hoặc bị coi khinh vì ít tiền nên “bày trò” vớ vẩn, trẻ con. Đúng thật, thời nay có mấy ai đàn bà con gái còn thích đeo nhẫn cỏ, dây chuyền vỏ sò? Thời nay có mấy cô còn nâng niu bông hồng đỏ thắm do người yêu trao tặng và gìn giữ chúng như một báu vật bằng cách ép vào những trang nhật ký tình yêu? Nói đến đây, bất chợt tôi lại nhớ thời sinh viên cách đây mấy chục năm về trước. Cái thời đó đến phòng của các nữ sinh, cô nào có người yêu thì đầu giường luôn treo vài bông hồng khô được gói cẩn thận trong bóng kính. Đó chính là những kỷ

Điều Em Muốn Nói Trong Ngày 8-3

Hình ảnh
Với em, thì tất cả mọi ngày đều là ngày phụ nữ, là ngày của riêng em. Ngày nào em cũng được thấy những yêu thương, và thấy mình đầy giá trị. Cho nên hôm nay với em, cũng là một ngày bình thường... Em không có mong đợi hay ước vọng gì đặc biệt... Em rất sợ những bó hoa theo thói quen, theo trào lưu-đương-nhiên-phải-thế. Nó làm em thấy mình-mờ-nhạt-với-chính-mình. À thì ra người tặng mình chỉ vì hôm nay là ngày phải tặng, chứ không vì người ta muốn tặng. Em muốn cái gì đó khác cơ... Như được nắm chặt tay nếu mình qua đường cùng nhau… Em vẫn thường tự đi qua đường mà không cần ai nắm tay cả. Nhưng nếu đi cùng anh, em muốn được anh nắm chặt tay mỗi khi cần qua đường. Em thấy được bảo vệ, được an toàn, thấy mình đúng là phụ nữ . Em không cần lo sợ nhiều xe cộ đang rầm rập chạy qua mình. Bởi đang có anh ở bên… Như lúc nào đó em im lặng, rồi nói “không sao đâu” khi anh hỏi đến… Thì có nghĩa là, em cần được anh ôm thật chặt vào lòng, nói rằng: “Đúng là không sao. Mọi thứ

Chương trình phát thanh ngày 07/03/2014

Hình ảnh
Thực Hiện   Bureau CTM Media - Âu Châu  - 07/03/2014 T rong  chương trình phát thanh ngày 07.03.2014, Kính mời quý thính giả theo dõi các tiết mục: Tin Tức- Bình Luận – Đặc Ký Truyền Thanh – Nhịp Cầu Giao Cảm. Chantroimoimedia.com

Gái góa đi bán cao dê (phần 3)

Hình ảnh
Thực Hiện   Bureau CTM Media - Âu Châu  - 07/03/2014 T ôi lấy vài tờ báo cũ đặt cạnh mấy pho tượng La hán, tay xoa xoa đập đập vào mông. Người sạch sẽ là phải như thế chứ. Tôi đặt mẹt cao dê cao mèo cao rắn ra trước mặt, tay phải không quên chiềng tấm biển có dòng chữ đỏ: Cao dê cho tình xuân viên mãn. Đó là cậu tôi thuê một ông nhà thơ cấp huyện viết cho mới được thế. Con người ta có học có khác. Nhời nhẽ hay đến thế là cùng. Tôi nhìn ra xung quanh. Kể ra có mất đất cũng đáng giá. Cái chùa mới này thật sừng sững. Từ xa đã thấy cái tam quan ba mái lợp ngói đen. Dân làng Vệ tôi cứ nói rằng  chùa chẳng phải chùa, là lăng chôn người chết thì có. Đen ngòm trên đường chân trời, tán cây xanh thẫm viền núi, kẻ yếu bóng vía thấy hàng rào kín mít sâu hút ngáng trở mà rởn tóc gáy. Tôi thề sống thề chết với cậu tôi rằng hơi ma mỗi ngày ba lần phà ra phùn phụt từ phía cổng chùa. Có người độc mồm nói: Làm chùa kiểu ấy, hóa ra khi bước vào cổng, phải chết queo củ từ rồi mới đến được