Thôi nhé anh!
Em rướn đôi mắt nặng trĩu sưng húp nhìn về phía cửa sổ của căn phòng bé nhỏ. Nắng nhẹ đã lấp ló ngoài kia từ bao giờ. Ơ hay, trời sáng rồi… Em rướn đôi mắt nặng trĩu sưng húp nhìn về phía cửa sổ của căn phòng bé nhỏ. Ảnh: internet Vậy là em đã thiếp đi từ sau lần cuối cùng trở mình nhìn vào chiếc điện thoại – 3:10 am. Lại một đêm em nằm dài, nhấn chìm mình vào những bản nhạc không lời buồn da diết và mặc cho nước mắt cứ lăn dài vô chừng. Em nhớ em đã khóc rất nhiều cho anh, cho cuộc tình ngang trái của chúng ta. Và rồi, nước mắt là thứ làm em càng thêm bất lực và mỏi mệt. Mình rời xa nhau mà câu nói chia tay chẳng hề được thốt lên từ bất kì ai. Cứ thế, bước ra khỏi cuộc đời nhau, lặng lẽ… Từ lâu rồi, em đã thôi không khóc cho anh, hay cho bất kì một cuộc tình nào khác. Chẳng phải vì em đã trở nên vô cảm, cũng chẳng vì em không quen thêm một ai khác. Mà là em muốn nước mắt chỉ để dành cho riêng em. Sẽ chẳng ai xứng đáng với những giọt nước mắt của em nữa đâu. Để m