Bài đăng

Ta Đã Yêu Trong Mùa Gió

Hình ảnh
Nhiều khi mơ hồ nghĩ, có lúc nào đó sẽ hỏi: “Ta đã yêu nhau chưa vậy?”… Tôi tỉnh dậy sau một giấc ngủ sớm. Đêm thật thanh vắng, bình yên. Gió bên ngoài từng đợt thổi qua cửa sổ. Bỗng dưng tôi muốn nghe một bản nhạc nào đấy liên quan đến “mùa gió”… Và tôi nhớ đến “Ta đã yêu trong mùa gió” của Quốc Bảo… Mùa gió có những khoảng nắng mỏng manh. Ảnh: internet Giọng hát trong như pha lê của cô ca sĩ làm đêm trở nên mong manh hơn. Khi những nốt nhạc rơi xuống như lời tự sự: Ta đã yêu nhau chưa vậy? chiều qua rất êm như môi em mây đã trôi xuôi và gió lên tay trong bàn tay, tóc em như cỏ ta đã yêu trong mùa gió… Một câu hỏi về tình yêu mà được nói ra thật nhẹ nhàng, tự nhiên. Như mọi thứ đã được sắp đặt, an bài. Đôi khi tôi cũng mơ hồ nghĩ đến người nào đó và muốn hỏi rằng: “ta đã yêu nhau chưa vậy?”. Hỏi, nhưng không cần câu trả lời. Mọi thứ có vẻ mơ hồ nhưng lại rất rõ ràng. Vì “ta đã yêu trong mùa gió”…  Tình yêu có sức sống mãnh liệt như loài cỏ dại. Ảnh:

Trăng Trên Phố Núi

Hình ảnh
Nếu chưa biết, bạn nên đến thử một lần để thấy trăng trên phố núi. Vì sẽ rất khác tất cả mọi nơi mà bạn đã đi qua… Cứ đến mùa gió, tôi nhớ da diết cái không khí ấy của phố núi . Lành lạnh, bàng bạc và mênh mang. Đặc biệt vào những đêm trăng. Năm nào tôi cũng đến, đôi khi chỉ để lắng nghe tiếng con tim mình đập, để tìm về với chính bản thân mình. Mùa gió trên cao nguyên bắt đầu từ cuối tháng mười một và kéo dài đến mùa xuân. Ảnh: internet Tôi thích tĩnh lặng nhưng cũng sợ sự cô độc. Vậy nên tôi chẳng muốn ở một nơi nào đấy không một bóng người, không một bóng nhà. Phố núi không quá nhộn nhịp, cũng không quá vắng vẻ, vừa đủ để tôi có thể tìm thấy bình yên. Nhất là những đêm đứng nhìn ánh trăng tràn trên khắp núi đồi, chảy dài xuống các thung lũng, men theo những con đường có mùi đất đỏ bazan. Nhiều lần tôi đứng ngắm trăng trên phố núi vào giữa đêm khuya. Và lần nào tôi cũng ngỡ, chỉ cần lên tới đỉnh ngọn núi trước mặt kia, tôi có thể chạm tới vầng trăng treo lơ

Hãy Cười Lên, Bạn Nhé!

Hình ảnh
"Một ngày nào đó, khi tâm hồn tĩnh lặng, bạn bất chợt nhận ra rằng tình yêu, niềm hạnh phúc trong cuộc đời này chính là những nụ cười"... Khi bạn cười, bạn thể hiện trên khuôn mặt những niềm vui. Khi bạn vui, bạn làm cho người xung quanh cười. Khi những người xung quanh cười, bạn thấy mình hạnh phúc... Khi những con đường ta đi quá gồ ghề, khi mỗi bước ta đi không phải là trên thảm đỏ, khi những mây mù phủ kín lối tương lai, khi ta vấp ngã, và khi ta khóc... Khi bạn cười, bạn thể hiện trên khuôn mặt những niềm vui. Ảnh: internet Ta đau đớn và xót xa, ta u sầu và ảo não, ta muộn phiền và nghĩ suy, ta âu lo và thất vọng,... Nhưng tất cả những điều đó, những thứ đó đều có thể xóa nhòa và rơi vào lãng quên chỉ bằng một nụ cười. Bởi nụ cười mang lại niềm hạnh phúc. Nếu có một ngày, ta rơi xuống hố sâu, ta bên bờ vực thẳm, ta lún sâu trong bùn lầy, ta sẩy bước trước đường đời,... ta hãy cười. Khi bạn tặng nụ cười cho người khác, bạn có thể sẽ cảm nhậ

Vội Vã Yêu Thương

Hình ảnh
Tại sao một ngày có đến 24 giờ, ba buổi khác nhau mà chúng ta lại luôn vội vã? Tại sao không thong thả làm từng việc một? Tại sao thế? Thomas Friedman viết trong cuốn Thế giới phẳng về cách con người luôn chia về làm hai nửa ngày - đêm này, đang làm việc cùng nhau. Đó là khi nhân viên ở Đông bán cầu trở về nhà cùng người thân, những nhân viên ở Tây bán cầu sẽ nhận lấy công việc còn dang dở. Vậy là bạn có thể ngủ yên dưới mái nhà mình, còn công việc vẫn tiếp tục con đường của nó. Cuộc sống hối hả thế, đang cần chúng ta đến thế, làm sao không hối hả, vội vã được? Nhưng đôi khi ta lại có những giây phút tĩnh lặng, xao lòng bởi những bài hát xưa cũ... Đã ngẩn ngơ khi nghe lại một bài hát xưa cũ của nhà Moffatts: Cuộc sống quá ngắn ngủi tại sao bạn không để tôi yêu thương. Ảnh: internet Nếu cuộc sống quá ngắn ngủi đến vậy Tại sao bạn không để tôi yêu thương Trước khi thời gian của chúng ta chảy cạn... Cuộc sống vội vã như vậy mà ta luôn cảm thấy

Hãy Yêu Như Chưa Từng Tổn Thương

Hình ảnh
Đừng làm tổn thương người đến sau bằng nỗi đau của người tình trước… Đừng làm tổn thương chính mình để đánh đổi hai chữ mãi mãi của tình yêu…   Ta vẫn biết, mỗi lần yêu là một lần đau, mỗi lần xa nhau là một lần con tim bật khóc. Ảnh: internet Tình yêu… Có những nỗi đau dài như mùa đông của những kẻ cô đơn. Có những nỗi nhớ đậm và sâu như ly cà phê đắng không đường của một buổi chiều muộn. Có những nỗi buồn lê thê như cơn mưa rả rích cuối tháng Mười gió trôi. Có những người may mắn tìm được một nửa cuộc đời chỉ trong ánh mắt đầu tiên . Có những người cái cầm tay giữa phố đông vẫn chưa một lần biết đến… Có những người mòn mỏi đi tìm kẻ còn lại… Có những người… sợ yêu nên chưa dám gật đầu… Một lần chia tay, vạn lần sau em vẫn sợ mình sẽ đau như ngày đó. Ảnh: internet Ta vẫn có thói quen đem nỗi buồn của quá khứ để đong đếm cho hạnh phúc của tương lai, mà vội quên mất rằng bình yên của hôm nay cũng bao lần phải đánh đổi. Ta vẫn thường đem nước

Bài Giảng Cuối Cùng - Randy Pausch

Hình ảnh
Randy Paush – một giáo sư tin học đã chuẩn bị về Bài Giảng Cuối Cùng trước khi từ giã cõi đời vì căn bệnh ung thư. Những bài học từ một cuộc đời thật, rất dung dị giúp tôi có cái nhìn toàn diện hơn về một nền giáo dục mình nên hướng tới cho tương lai. Trong cuộc đời, có lẽ rất nhiều người sẽ chuẩn bị cho mình “lần cuối cùng”. Chuyến đi cuối cùng; Bữa tiệc cuối cùng… Ngay như cây cỏ cũng có loài mang tên “ Hoa hạnh phúc cuối cùng ”. Sẽ chẳng có gì ấn tượng cả nếu như tôi không đọc câu chuyện: “Đổ nước lên ghế xe” của Randy. Chẳng là, Randy có hai đứa cháu gọi bằng cậu. Một đứa bảy tuổi, một đứa chín tuổi. Chúng rất thương quý cậu và ngược lại, Randy cũng thế. Một lần Randy đón chúng đi chơi trên chiếc xe Volkswagen Cabrio mui trần mới tinh vừa mua. “Phải cẩn thận trong xe mới của cậu Randy nhé” – mẹ của hai đứa trẻ nhắc các con – “Chùi chân trước khi vào xe. Đừng nghịch các thứ. Đừng làm bẩn xe”. Bìa cuốn sách Bài Giảng Cuối Cùng của Randy Pausch. Ảnh: internet

Tình bạn bè - Tình yêu

Hình ảnh