Ta Đã Yêu Trong Mùa Gió
Nhiều khi mơ hồ nghĩ, có lúc nào đó sẽ hỏi: “Ta đã yêu nhau chưa vậy?”… Tôi tỉnh dậy sau một giấc ngủ sớm. Đêm thật thanh vắng, bình yên. Gió bên ngoài từng đợt thổi qua cửa sổ. Bỗng dưng tôi muốn nghe một bản nhạc nào đấy liên quan đến “mùa gió”… Và tôi nhớ đến “Ta đã yêu trong mùa gió” của Quốc Bảo… Mùa gió có những khoảng nắng mỏng manh. Ảnh: internet Giọng hát trong như pha lê của cô ca sĩ làm đêm trở nên mong manh hơn. Khi những nốt nhạc rơi xuống như lời tự sự: Ta đã yêu nhau chưa vậy? chiều qua rất êm như môi em mây đã trôi xuôi và gió lên tay trong bàn tay, tóc em như cỏ ta đã yêu trong mùa gió… Một câu hỏi về tình yêu mà được nói ra thật nhẹ nhàng, tự nhiên. Như mọi thứ đã được sắp đặt, an bài. Đôi khi tôi cũng mơ hồ nghĩ đến người nào đó và muốn hỏi rằng: “ta đã yêu nhau chưa vậy?”. Hỏi, nhưng không cần câu trả lời. Mọi thứ có vẻ mơ hồ nhưng lại rất rõ ràng. Vì “ta đã yêu trong mùa gió”… Tình yêu có sức sống mãnh liệt như loài cỏ dại. Ảnh: