Buổi sáng cuối tuần ngủ nướng nên gã nằm mơ. Gã mơ thấy mình trở về quê vào mùa đông, gặp lại lũ bạn thuở nhỏ… Giấc mơ mùa đông đã đưa gã về với ký ức tuổi thơ. Ảnh: internet Quê gã ngày đó nghèo lắm. Mỗi đứa trẻ như gã, bình thường toàn đi chân đất. Nhưng mùa đông, trời rét nên phải đi dép nếu không muốn đôi bàn chân xưng phù lên vì bị cước. Nhưng ngày ấy, dép nào có đẹp. Đôi dép đứt quai há mõm ra, đi mà trượt một cái, cả bàn chân chạy tọt lên phía trước, nhưng vẫn đi. Quê gã nghèo nên trẻ con chẳng mấy đứa có quần áo đẹp. Mùa đông, lũ trẻ thường phải mặc áo quần đi học, ngay cả khi ở nhà, cho ấm. Nhiều đứa bạn của gã mặc áo trong áo ngoài, tới 5, 7 cái mà vẫn cứ co ro rét, co ro run... Nhà gã thì tươm tất hơn một chút. Đôi dép gã đi không đứt quai, há mõm ra. Mùa đông năm nào gã cũng được mẹ mua áo len mới. Mẹ của gã thường không thích gã đi nghịch đất với mấy đứa trẻ con trong xóm. Nhưng mà gã mặc kệ. Vì chúng nó có rất nhiều trò hay, mặc cho mẹ gã la hét trời