Giấc Mơ Mùa Đông


Buổi sáng cuối tuần ngủ nướng nên gã nằm mơ. Gã mơ thấy mình trở về quê vào mùa đông, gặp lại lũ bạn thuở nhỏ…

Giấc mơ mùa đông đã đưa gã về với ký ức tuổi thơ. Ảnh: internet
Quê gã ngày đó nghèo lắm. Mỗi đứa trẻ như gã, bình thường toàn đi chân đất. Nhưng mùa đông, trời rét nên phải đi dép nếu không muốn đôi bàn chân xưng phù lên vì bị cước. Nhưng ngày ấy, dép nào có đẹp. Đôi dép đứt quai há mõm ra, đi mà trượt một cái, cả bàn chân chạy tọt lên phía trước, nhưng vẫn đi. Quê gã nghèo nên trẻ con chẳng mấy đứa có quần áo đẹp. Mùa đông, lũ trẻ thường phải mặc áo quần đi học, ngay cả khi ở nhà, cho ấm. Nhiều đứa bạn của gã mặc áo trong áo ngoài, tới 5, 7 cái mà vẫn cứ co ro rét, co ro run...
Nhà gã thì tươm tất hơn một chút. Đôi dép gã đi không đứt quai, há mõm ra. Mùa đông năm nào gã cũng được mẹ mua áo len mới. Mẹ của gã thường không thích gã đi nghịch đất với mấy đứa trẻ con trong xóm. Nhưng mà gã mặc kệ. Vì chúng nó có rất nhiều trò hay, mặc cho mẹ gã la hét trời rét, sợ bẩn áo quần, không giặt được.
Lũ trẻ con trong xóm của gã thì có rất nhiều trò. Trò hay làm nhất đó là đi ra cánh đồng gần nhà thả diều rồi xếp đất lên làm lò, đốt lửa sưởi ấm. Mùa đông là lúc mới gặt lúa xong, cánh đồng chỉ có gốc rạ. Nhưng đây là lúc mà những đứa trẻ thích nhất. Một cái lò được đốt lên, khói um cả một góc trời rồi cả đám ngồi xúm bên nhau hơ lửa, nhìn cánh diều ngạo nghễ trên đầu. Lũ trẻ con ngồi bên nhau, kể chuyện mơ ước mai sau...
Đứa thì bảo rằng, tao muốn làm cô giáo; đứa thì bảo rằng, muốn làm công an, để đi bắt cướp, bảo vệ mọi người; đứa nói sẽ ra đồng làm để tạo ra nhiều thóc lúa. Vì nhà nó lúc nào cũng thiếu thóc để ăn. Gã chẳng có khái niệm gì về mơ ước. Gã chỉ thích ngắm trời đất và mơ tưởng đến những nơi xa lạ. Một nơi nào đó chưa từng thấy; một điều gì đó lạ lẫm, chưa từng biết luôn nằm trong cái suy tưởng ấy của gã. Tuy nhiên gã ít khi nói ra điều này với đám bạn.
Thời gian qua đi, đám trẻ con ngày ấy lớn lên, mỗi đứa một nơi. Đúng như những gì lũ trẻ mơ ước. Đám bạn gã đứa làm công an huyện, đứa làm cô giáo làng, đứa ngày ngày gắn liền với mảnh vườn, ao cá, bờ ruộng… Hầu hết chúng nó đều sống quanh quanh gần cánh đồng thuở nhỏ ấy. Chỉ riêng gã, đi mãi, đi mãi mà chẳng thấy trở về với mùi khói, cùng đám bạn đốt lửa trên đồng… Vì chỉ có gã đã rời xa quê hương như những gì gã đã nghĩ đến, khi ngồi nghe đám bạn nói về mơ ước...
Rồi một buổi sáng mùa đông, gã nằm mơ thấy mình trở về, đi trên con đường đất giữa cánh đồng. Gã bước chậm, hít hà mùi khói rơm rạ như thuở nhỏ, ngắm nhìn làng quê hiu quạnh nhưng bình yên, thanh thản. Nhưng rồi bên tai, gã chợt nghe thấy tiếng còi xe cộ huyên náo, những tiếng nói vội vàng – sự chuyển động một thành phố lớn đánh thức gã dậy.
Ngồi bần thần ra một lúc, gã thấy lòng se lại, khóe mắt cay xè vì giấc mơ mùa đông giữa ngày nhiều nắng.
[M.H]

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Chuyện lạ như thật?

Muốn