Kẻ thua cuộc, là kẻ luôn nghĩ mình đã “mất”!
Họ ném hiện tại bằng u ám, than thở và tuyệt vọng. Họ tiếc nuối quá khứ, chán nản hôm nay và mờ mịt về ngày mai. Nghĩa là họ đã “mất”.
Dù cuộc đời này có đẩy bạn đi đến đâu, dù số mệnh có cướp đi của
bạn bất cứ thứ gì và ông trời có đưa người bạn thương yêu đứng bên người
khác đi chăng nữa, thì cũng đừng hét lên cho cả thế giới biết “tôi
không còn gì!”. Người không còn gì, chính là người không biết những gì
mình có, dù bạn đã trắng tay!
Bởi có một thứ luôn luôn tồn tại, đó chính là bản thân ta, và mãi
mãi nằm trong quyền sở hữu của chính ta, chẳng ai có quyền tranh cướp.
Bạn chỉ “mất”, khi bạn nghĩ mình không “được”. Và bạn sẽ luôn “được”, nếu bạn nghĩ mình vẫn còn.
Thực ra, cuộc đời vốn chỉ là một trò đùa trớ trêu đánh vào cảm
giác. Bạn ngắm nhìn xung quanh bằng mắt, nhưng sẽ nhận thức bằng cái đầu
và cảm nhận bằng trái tim. Đừng dễ dãi làm nhòe ánh mắt mình bằng một
vài giây phút xốc nổi của con tim, mà đầu độc lý trí mình bằng những
điều không tích cực.
Thôi nào, đừng để cái đầu xoay theo vòng tuần hoàn của trái tim nữa! Hãy làm điều ngược lại. Bạn sẽ không thua đâu.
Kẻ thắng cuộc, là người biết dùng một đôi mắt để quan sát bằng
nhiều ánh nhìn, rồi khéo léo điều tiết được nhịp tim và nhịp não đồ. Kẻ
mạnh, có thể không phải lúc nào cũng “được”, nhưng họ biết mình không
bao giờ “mất”. Họ có năng lực biến những thứ không còn thành vũ khí!
Còn kẻ thua, là kẻ luôn nghĩ mình đã “mất”, và không biết mình đang
có những gì. Họ ném hiện tại bằng u ám, than thở và tuyệt vọng. Họ tiếc
nuối quá khứ, chán nản hôm nay và mờ mịt về ngày mai. Nghĩa là họ đã
“mất”.
Cuộc đời quẩn quanh, đôi khi muốn chọc ghẹo bạn đôi chút. Có những
lúc, bạn cần tỉnh táo để biết mình “được” hay “mất”. Bởi ranh giới giữa
hai điều này, thực ra chỉ cách nhau một cái tâm thật vững, nhưng có mấy
ai hiểu ra. Cũng vì lẽ đó, mà khối kẻ vung vãi bi quan cho những điều
chẳng đáng.
Khi bản thân không biết rõ về những thứ mình đang có, thì họ cũng
đã đánh mất rất nhiều. Còn tìm ở đâu, trách ai và oán than điều gì? Khi
có không lo giữ, mất lại xoắn xuýt đi tìm!
Khi bản thân ỷ lại vào những gì mình “được”, mà lãng quên về tiên
đề “chẳng có gì là mãi mãi”, thì họ cũng là một con người đáng thương,
dù có thể họ thắng. Bởi không có, sẽ không đau như việc có mà để rơi! Mà
có ai cướp đâu, chỉ vì mình tự tin rằng bàn tay mình có thể nắm chặt
mọi thứ!
Bạn “được”, thì bạn cũng có thể “mất”. Bạn “mất”, thì vẫn có thể đi
tìm. Nên, đừng quá tin tưởng vào bàn tay đủ mạnh để giữ, và cũng đừng
tin quá vào ánh mắt đủ sáng để đi tìm! “Được” – “mất”, “có” – “không”,
trò chơi này, thắng hay thua là do bạn quyết!
Nhận xét