Bài đăng

Hiển thị các bài đăng có nhãn TRÁI TIM CÓ NẮNG

Tháng 8 thu về, mùa nhớ, mùa yêu

Hình ảnh
Thu về. Có những ngày rất mưa. Còn anh thì rất nhớ. Nhớ những đêm hoa sữa rơi đầy. Bàn tay em nhỏ ướp đầy hương hoa. Anh ngơ ngác nhìn ngỡ em là tinh khôi. Tháng 8 thu về, có khoảng trời xanh thế.    Từ độ đất trời khẽ chuyển mình trong những cơn mưa chiều nặng hạt. Mưa buồn cho lòng ai quay quắt, hanh hao. Anh lặng ngắm những giọt mưa rơi bên thềm cửa. Còn đó, giọt cà phê tí tách, cuốn sách cũ, góc quán quen. Chỉ có em là không ở lại.  Em à! Thu về rồi đấy.    Tháng 8 thu về, mùa nhớ, mùa yêu.   Thu gõ cửa. Nắng hanh hao, gió hanh hao. Như lòng người lúc vơi lúc cạn, thu chùng chình đi qua ngõ. Từ lúc em đi, ngõ nhỏ không mùa đợi bước chân em lại. Thấm thoắt đất trời lại trở mình sang Thu. Em nói với anh rằng mùa thu là mùa của những ước mong. Giờ mình anh miên man mơ về những mùa thu đã qua.   Mơ những lần chạm tay, gió cười thật khẽ.    Mơ những đêm xao xác lá, dai dẳng những nhớ thương.   Mơ những lần hẹn hò, má em hồng, nắm chặt tay anh qua

Anh đã nắm tay bao nhiêu cô gái?

Hình ảnh
Nếu tình yêu được đo bằng những lần nắm tay thì em muốn hỏi anh, tình yêu của anh rộng lớn tới mức nào rồi, có nghĩa là, anh đã nắm tay bao nhiêu cô gái? Có bao giờ bước trên đường một mình, nhìn những cặp đôi tay trong tay, anh nhớ và cần nắm lấy một bàn tay hay không?   Có bao giờ anh tự đan hai tay vào nhau, tự tưởng tượng bàn tay trái là tay anh, tay phải là tay của một cô gái hay không?   Có bao giờ bỗng nhiên một cô gái chạy ào về phía anh, nắm tay anh thật chặt, vô tư… còn anh lại cuộn lên những cảm xúc không tên?   Và, anh đã nắm tay bao nhiêu cô gái?   Khoảng cách được đo bằng nỗi nhớ, nỗi nhớ đo bằng thời gian, vậy anh có đang nhớ cái nắm tay với em không? Bởi khoảng cách của chúng ta là hai đầu đất nước. Gặp nhau một lần, nắm tay một lần, làm sao để nhớ nổi vị ấm nóng của cái nắm tay?   Lần đầu tiên em nắm tay một người con trai, vị ấm áp của nó em cảm nhận rõ ràng lắm, thổn thức không nói nên lời, không sao chợp mắt và chỉ nghĩ đến anh. Em k

“Trong giờ phút quyết định, tôi ít niềm tin vào phụ nữ hơn”

Hình ảnh
Nếu đàn ông ít niềm tin vào phụ nữ hơn ở những khi quyết định, thì phụ nữ cũng hãy chứng tỏ rằng mình chẳng cần đến đàn ông để đưa ra phán quyết bao giờ! “Trong giờ phút quyết định, tôi ít niềm tin vào phụ nữ hơn” – câu nói đùa mà như thật trong hoàn cảnh “nước sôi lửa bỏng” này của một đấng mày râu đã dễ dàng hạ bệ lòng tự tôn của rất nhiều phụ nữ, dù ít dù nhiều, trong đó có cả những người thông minh và tỉnh táo nhất. Vẫn biết đây chỉ là một câu nói vui, nhưng nếu đặt nó ra khỏi cuộc chơi, có lẽ nó cũng khiến hàng triệu phụ nữ phải rối bời trong suy nghĩ. Vì sao ư? Cũng chỉ vì họ là phụ nữ! Có chị em nào dám đứng lên phản bác và trả đũa câu nói kia không? Rằng “về phần mình, cả cuộc đời này, tôi chưa bao giờ tin vào đàn ông”. Có lẽ là không, vì đàn ông không bao giờ tồi như thế! Và phụ nữ cũng chẳng thể nào quyết đoán được như thế kia. Dẹp tự ái sang một bên, các chị em cũng sẽ nhận ra câu nói kia không phải là không có lý. Từ bao lâu nay, phụ nữ đã mấy khi được đối x

Hãy học cách đứng lên sau vấp ngã

Hình ảnh
Cuộc sống này tuy không hề đẹp như bạn vẫn hằng mơ, nhưng vẫn rất công bằng trong tình yêu. Bạn cho hay nhận, được hay mất, đó là tùy thuộc vào quyết định của bạn… Bất cứ ai cũng đã từng thất bại, đã từng vấp ngã ít nhất một lần trong đời như một quy luật bất biến của tự nhiên. Có nhiều người có khả năng vực dậy, đứng lên rồi nhẹ nhàng bước tiếp như thể chẳng có chuyện gì xảy ra, nhưng cũng có nhiều người chỉ có thể ngồi một chỗ và vẫn luôn tự hỏi lí do vì sao bản thân lại có thể dễ dàng “mắc bẫy” đến như thế…   Bất kì vấp ngã nào trong cuộc sống cũng đều mang lại cho ta một bài học đáng giá: Về một bài toán đã áp dụng cách giải sai, về lòng tốt đã gửi nhầm chủ nhân hay về một tình yêu lâu dài bỗng phát hiện đã  trao nhầm đối tượng.    Bạn ạ!   Vấp ngã dạy cho ta bắt đầu nhìn cuộc sống bằng một con mắt khác. Đôi mắt ấy có thể trở nên tinh tường hay mù quáng, điều đó phụ thuộc vào chính bản thân ta. Có nhiều khi, tâm hồn ta sa ngã, ta bắt đầu trở nên đa nghi,

Tháng 8, mùa yêu!

Hình ảnh
Tháng tám về báo hiệu những trở mình rất khẽ. Có những dòng người trôi đi vồn vã, có những toan lo oằn gánh nặng trên vai. Em nhớ hanh hao mùa vàng những lá, xào xạc con phố nhỏ với những bản tình ca. Tháng tám mùa về, mùa mới và tình mới có đắm say? Ngày phố gọi mùa là ngày cơn gió heo may se lạnh, là ngày nắng bớt vàng và có hồng thêm đôi chút, như gò má em một buổi chạm tay ai. Em vẫn nghe hoài điệp khúc củasự chờ đợi, của chia ly và của những buồn đau sầu khổ, em tự hỏi mình có ai trong chúng ta chịu mở lòng với một mùa mới, mùa yêu? Thu qua ngõ chùng chình đủng đỉnh, như tình qua tay lúc hời hợt, lúc nông sâu. Thế nên anh à, có dám đánh cược với em không? Em cược rằng tháng tám là mùa yêu... Mùa của những lần đôi tay mình khẽ chạm... Mùa của những xao động nhớ nhung... Mùa của những hẹn hò và đôi má hồng người thiếu nữ... Mùa này gió bắt đầu se lạnh, mình đi ra phố đông người cần lắm một vòng tay ôm. Mùa này có những cơn mưa chiều dai dẳng, mình nhớ tron

Nếu một mai mình không còn nhau nữa

Hình ảnh
Có biết bao nhiêu chuyện tình phải tan vỡ, có biết bao nhiêu đôi lứa vẫn còn yêu nhau mà phải chấp nhận đứt gánh giữa đường. Chỉ khi chúng ta luyện tập cho trái tim cứng cỏi thì mới không phải gánh chịu những nỗi đau quá lớn. Khi tình yêu luôn gắn liền với hiểu lầm, cảm xúc và chia ly. Khi chúng ta chẳng còn có thể bên nhau như khi xưa đã từng hứa, từng thề. Em không mong ngày ấy là một ngày ước mắt bi lụy của những lời chúng ta oán trách nhau, em cũng không muốn chúng ta coi nhau như kẻ thù để rồi không thể nói lời tạm biệt.   Em mong ngày ấy chúng ta sẽ mỉm cười với nhau và nhẹ nhàng từ bỏ. Để cái quay lưng không nặng nề và nước mắt rơi không gấp gáp. Để cảm xúc có thể tự do bung tỏa mà không cần kiềm giữ, để không còn thấy ân hận mãi về sau.   Em mong ngày ấy chúng ta vẫn sẽ coi nhau như một người yêu cũ chứ nhất quyết đừng là một người bạn. Anh có hiểu cái cảm giác khi từ yêu chuyển sang bạn nó đau xót và chát đắng thế nào không? Giống như vị gượng gạo của

Thừa nhận đi, em thích anh rồi phải không?

Hình ảnh
Anh biết con gái là chúa hay ngại ngùng, anh cũng biết con gái là phải giữ “giá”, nhưng biểu hiện của em với anh không phải là quá rõ ràng hay sao? Sao em chẳng chịu thừa nhận là cuối cùng đã bị anh chinh phục rồi? Nếu em không thích anh, thì tại sao lại quan tâm anh từng chi tiết nhỏ nhặt, như là kịp thời đưa ra túi thuốc cảm khi thấy anh ban sáng bị hắt hơi rồi ho khan, nhưng lại giả vờ như chẳng có chuyện gì mà quay đi hờ hững. Lúc đó anh cảm động lắm, em biết không? Ngay khi anh chẳng mấy bận tâm đến sức khỏe của mình, thì em đã thay anh chăm sóc cho nó rồi.   Nếu em không thích anh, thì tại sao lại bực tức vô cớ với anh khi nhìn thấy anh lên thư viện cùng cô bạn cùng lớp? Mặc dù anh với cô ấy chỉ là tiện đường, nhưng nhìn thấy vẻ ghen tuông hiện dần trên khuôn mặt em, biểu cảm thú vị đó khiến anh vui suốt nửa ngày. Chứng tỏ, em đã bắt đầu để ý tới những cô gái xuất hiện xung quanh anh, và lo lắng cho vị trí của mình trong lòng anh nữa.   Nếu em không thích

5 bài học rất cần cho cuộc sống

Hình ảnh
Cuộc sống dạy cho ta những bài học quý giá mà ta nên biết trân trọng để đứng vững giữa cuộc đời! Cùng đọc và suy ngẫm những bài học cuộc sống ý nghĩa! Bài học về sự quan tâm   Trong tháng thứ hai của khoá học y tá, vị giáo sư của chúng tôi đã cho chúng tôi một câu hỏi hết sức bất ngờ trong bài thi vấn đáp. Tôi đã lướt qua hầu hết các câu hỏi trong bài thi, và ngạc nhiên dừng lại ở câu hỏi cuối cùng: “Hãy cho biết tên người phụ nữ quét dọn trường học của chúng ta?”. Một câu hỏi không có trong chuyên môn, chắc đây chỉ là một câu hỏi đùa thôi. Tôi đã nghĩ vậy! Thật ra, tôi đã nhìn thấy người phụ nữ đó vài lần. Cô ấy cao, tóc sẫm màu và khoảng chừng 50 tuổi nhưng làm sao mà tôi có thể biết được tên cô ta cơ chứ?   Tôi đã kết thúc bài làm của mình với câu cuối cùng bị bỏ trống.   Cuối giờ kiểm tra, một sinh viên đã hỏi vị giáo sư: “Liệu ông có tính điểm cho câu hỏi cuối cùng kia không?”, ông ta trả lời: “Chắc chắn rồi”, rồi ông nói tiếp: “Trong công việc, các em s

Nếu là người thứ ba

Hình ảnh
Có những người thứ ba rất đáng thương, có những người thứ ba lại rất đáng trách, nhưng phần lớn họ - những kẻ loay hoay trong một chuyện tình đã không còn đủ chỗ - đều vừa đáng trách, lại càng đáng thương. Thực ra, ai sinh ra cũng có quyền được yêu, nhưng trái tim lại không biết nên yêu ai thì đúng? Nó vẫn chỉ mãi đi theo lý lẽ của nó, bỏ mặc lý trí, bỏ mặc hết những đúng sai. Một khi trái tim đã nhầm đường, yêu thương sai hướng, nó vẫn lỳ lợm bỏ ngoài tai hết những lời cảnh báo về tổn thương, về những quẩn quanh, những giằng xé.    Khi nó đi nhầm vào mê cung, lạc vào một ma trận tình yêu đã chật chỗ, nó mới bàng hoàng, lý trí mới hoảng hốt sực tỉnh. Mình là kẻ đến sau!   Con đường nào và hạnh phúc nào nữa, cho những kẻ thứ ba?   Dẫu lờ mờ nhận ra mình đang mắc kẹt giữa đớn đau, lý trí lạnh ngắt nói không nhưng con tim vẫn run lên vì nhớ! Ngổn ngang giữa đứng lại và ra đi, lối thoát nào cũng không có cái kết vẹn tròn cho một niềm tin đã đổ vỡ. Một tình yêu nhầ

Vì cuộc sống là không chờ đợi

Hình ảnh
Người ta vẫn bảo sống là không chờ đợi. Cuộc đời thì ngắn, những ước muốn của em lại quá dài. Nếu em cứ ngập ngừng, không biết có khi nào những ước muốn thành hiện thực? Em vẫn thường tự nhủ với mình, cuộc đời ngắn lắm. Sao em cứ phải cố chấp chờ đợi những hư vô? Cuộc đời của một người hoàn toàn bình thường như em có 1/3 dành cho công việc. 1/3 dành để ngủ. Chỉ còn 1/3 còn lại là để sống cho những gì em mong muốn. Nhưng trong 1/3 phần đời còn lại đó, có rất nhiều tháng ngày em sống mơ hồ không mục đích. Vậy thì khi em biết mình muốn gì, sao em không cố gắng để thực hiện? Người ta vẫn bảo sống là không chờ đợi. Cuộc đời thì ngắn, những ước muốn của em lại quá dài. Nếu em cứ ngập ngừng, không biết có khi nào những ước muốn thành hiện thực? Tính ra, em đã đi qua hơn 1/3 chặng đường dài của cuộc đời. 30 tuổi – với một người bình thường là lứa tuổi trưởng thành. Với phụ nữ chúng em, đã là bước sang giai đoạn mới. Không phải là mở đường cho những tương lai tươi sáng, mà là lứa

Có thương nhau thì đừng để đó!

Hình ảnh
Có những người đến và ra đi trong cuộc đời mỗi chúng ta, ai đó cũng đều mang cho riêng mình một sứ mệnh. Có người làm ta đau đến quặn lòng, có người làm ta nhớ thương đến mờ quá khứ, cũng có những người khiến ta vui vẻ và hạnh phúc viên mãn mãi về sau. Nếu là một người phù hợp sẽ dừng chân đúng lúc, sẽ cầm tay ta và cùng ta đi an nhiên không một chút ưu phiền. Nhưng nếu nhận ra người đó, hãy chủ động nắm tay, chứ đừng lơi tay…   Con người ta nhiều khi nuôi cho mình quá nhiều ảo vọng. Họ tin vào những thứ gọi là bất diệt và sự hoàn hảo đến trùng lặp của duyên số. Thật ra, chẳng có ai có thể đợi chờ ai mãi mãi, cũng chẳng có điều gì đảm bảo rằng duyên số của chúng ta sẽ còn, sẽ được ghép cặp với một người không vào lúc này thì vào thời điểm khác…   Họ vẫn chờ, vẫn đợi, vẫn tin rằng những người yêu nhau rồi sẽ trở về bên nhau, dù có đi xa nhau thế nào đi chăng nữa…   Niềm tin đó vốn dĩ không sai, tình yêu đó vốn dĩ cũng chẳng có tội tình gì để mà phũ bỏ. Chỉ có đ

Đâu cần phải yêu...

Hình ảnh
Chẳng cần những chiếc ôm vội vã, những chiếc hôn ướt át, chẳng cần những lời nói yêu thương ngọt ngào... Chỉ là trống vắng, chỉ là lạnh, thì tìm nhau trong một góc nào đó giữa cuộc đời...   Uống cafe, nói chuyện phiếm, chia sẻ những cảm xúc nhen nhóm, rồi hững hờ nhìn dòng người lại qua như những chiếc răng lược đan xen nhau qua ô cửa sổ. Bất chợt nhìn người, chạm phải một ánh mắt, một nụ cười, rồi cảm thấy ấm áp... chỉ cần như thế thôi, là đủ.   Xá gì những hẹn hò, xá gì những thề thốt lớn lao, to tát, chỉ cần bình dị và nhẹ nhàng, cũng đủ cho cô quạnh chơ vơ thu mình vào một góc sâu kín trong tâm hồn.   Chẳng cần những chiếc ôm vội vã cũng thấy ấm lòng bởi những quan tâm.   Chẳng cần những chiếc hôn ướt át cũng thấy lòng mình ngập tràn cảm xúc.   Chẳng cần những rung động mãnh liệt, chỉ cần một thời điểm nào đó trong đời, ta bên nhau lặng lẽ. Chỉ là, một buổi chiều muộn, ngồi cạnh nhau nhìn bóng nắng bước qua thềm, cũng thấy trào dâng những cảm xúc khó

Nếu một ngày anh phản bội em

Hình ảnh
Cô gái ấy, sẽ phải cảm ơn em… Vì em đã dành cho người cô ấy yêu những điều tốt đẹp nhất. Vì em đã giữ cho trái tim người cô ấy yêu không hằn bất kì một vết xước nào của sự tổn thương… Nếu một ngày anh phản bội em…   Chẳng ai muốn tình yêu của mình bỗng một ngày bất ngờ xuất hiện thêm kẻ thứ ba. Thế nhưng, nếu cái bất ngờ đó chẳng may chọn cuộc tình của chúng mình để ghé thăm thì sao?   Em sẽ phải hiểu những gì? Anh sẽ phải nói những gì? Và tình yêu của chúng mình sẽ đi về đâu…   Nếu có ngày, anh quay lưng và lừa dối em…   Lúc đó, em không cần biết trái tim anh đã có người khác từ bao giờ, em chỉ muốn hỏi rằng “em yêu anh như thế chưa đủ hay sao?”…   Em không cần biết cô gái ấy hơn em ở đâu, em chỉ muốn biết rằng cô ấy có yêu anh thật hay không…   Nếu tình yêu kia là thật, anh hãy cứ xem như, em là kẻ dư thừa… Rằng em, chỉ là kẻ giữ hộ người tình cho một người ở xa, một người… lạ mặt… Rằng bấy lâu nay, chỉ là em đang yêu, một người tình mượn…   Nếu

Nếu em là hoa Anh Túc, anh có nghiện em không?

Hình ảnh
Tình yêu, có thể sẽ bắt đầu từ em, và kết thúc ở anh. Tình yêu, có thể sẽ ngọt ngào ở những phút đầu tiên và rồi sẽ đắng cay ở những ngày sau cuối. Tình yêu có thể sẽ bén mùi từ những điều hoang sơ nhất, để đến lúc ngấm sâu vào máu và ăn liền vào tim thì nó lại bỏ đi, chẳng cho ai kịp giữ. Tình yêu có thể sẽ như liều thuốc phiện, bỏ thì khó nhưng bắt buộc phải cai đi…   Nếu em là hoa Anh Túc, anh có nghiện em không?     Bởi bên em không chỉ có nụ cười mà có thể còn là nước mắt… Bởi bên em không chỉ là hạnh phúc mà còn là những đớn đau…   Bởi bên em cái anh nhận được không thể chỉ là bình yên… Bão giông luôn như con thú rình mồi luôn luôn hù dọa…   Bởi bên em không thể khiến anh an tâm như bên những người con gái khác. Em xù xì, em gai góc, em rồi sẽ khiến anh phải đau.   Nếu em là hoa Anh Túc, anh có dám nghiện không?   Vì một khi đã cùng đường yêu thì chẳng ai dạy cho mình một lối thoát. Nó như cơn nghiện dày vò cả thể xác lẫn tâm can, thiếu nó

Chúng ta đã bán rẻ cảm xúc đi đâu rồi?

Hình ảnh
       Sống thật với cảm xúc, nghĩa là sống thật với chính mình. Vạn sự có thay đổi, kể cả khi cuộc sống có bị chi phối bởi nhiều nguyên nhân hoặc những tác động khác nhau.      Khi ngày ngày vẫn phải ngụy trang bằng lớp lớp mặt nạ, khi muốn cười cũng phải luyện tập từng cách thức cứng ngắc, muốn khóc cũng phải chọn lúc chẳng có ai. Tại sao bạn cứ luôn phải bán rẻ cảm xúc của mình, sống thật thà với bản chất của mình là một việc khó khăn đến thế ư?      Cuộc sống thường là những tháng ngày nứt vỡ bởi những mối quan hệ nhạt nhòa, khi cảm xúc chai lỳ bởi thói quen sống giả dối.        Nhìn lại vẫn là chỉ có người với người mới có thể đối xử với nhau như thế, không cần quan tâm đến cảm xúc thật. Sợ hãi, nghi kỵ, bất an và cả sự lạnh nhạt đã dần hình thành cách che dấu và ngụy tạo. Bỗng một ngày chợt nhận thấy, cả một quá trình tưởng như chỉ là đóng kịch, bỗng chốc không phân biệt nổi đâu là con người thật của mình.      Đôi khi mọi sự lừa dối, đều phải nhận lấy

Không phải là anh, em vẫn đang yêu đấy thôi!

Hình ảnh
Có những thói quen không dễ dàng từ bỏ. Giống như việc em yêu thương anh, dù không thể cùng nhau bước tiếp trên một chặng đường dài thì em vẫn đứng đó, đợi đó, chờ mong đó... Kết thúc của một mối tình… là bao nhiêu nước mắt mặn môi…   Kết thúc của một mối tình… là bao nhiêu kỉ niệm hòa với xót xa…   Kết thúc của một mối tình… là bao nhiêu đêm em thao thức…   Em chẳng biết…   Chia tay anh, em chưa bao giờ đong đếm được ngần ấy thứ, trong ngần ấy thời gian. Bởi một lẽ, chia tay anh, em chỉ biết rằng mình đang sống, và sống thiếu đi một người, là anh…   Có những thói quen không dễ dàng từ bỏ. Giống như việc em yêu thương anh, dù không thể cùng nhau bước tiếp trên một chặng đường dài thì em vẫn đứng đó, đợi đó, chờ mong đó…   Có những người lướt qua và trao em cái lắc đầu ngán ngẩm. Vì em chưa quên anh, vì em chưa mở lòng và vì em khờ dại…    Con gái, trước, trong và sau khi yêu đều khờ dại, trao cho người ta quyền làm tổn thương mình, xong cứ rấm

Để tự hỏi rằng mình đã yêu!

Hình ảnh
Em bỏ lại sau lưng những muộn phiền những hoài nghi về một tình yêu mong manh dễ vỡ, một niềm tin đặt nhầm chỗ để nụ cười ngày nào vương lại trên môi … Lá bỏ rơi cây, bay theo gió… Nắng bỏ rơi mưa, bay theo mặt trời… Mây bỏ rơi bầu trời, tan vào cõi hư vô… Ánh mắt bỏ rơi nụ cười, lạc trong những dòng nước mắt… Anh bỏ rơi em, cuốn đi như cơn lốc giữa lòng bão nổi… Em bỏ lại sau lưng những giận hờ vu vơ, những mơ mộng dại khờ của một thời tuổi trẻ… Em bỏ lại sau lưng những cảm xúc yêu thương, nhiệt tình níu lấy cái vẻ bề ngoài lạnh lùng và kiêu ngạo… Em bỏ lại sau lưng những muộn phiền những hoài nghi về một tình yêu mong manh dễ vỡ, một niềm tin đặt nhầm chỗ để nụ cười ngày nào vương lại trên môi… Khép chặt trái tim như khép lại một nỗi nhớ không tên… Khép cả những giận hờn, những vô tình những vội vã, những âm thầm lặng lẽ để gửi lại nỗi buồn phía sau lưng! Khép lại rồi mình vẫn bước qua nhau Như cơn gió vô tình làm thay lá Khé

Khi bạn yêu

Hình ảnh
      Đã yêu một người, dù sau đó người ta tốt đẹp hay trở nên xấu xa, một người đẹp như mộng hay xấu xí… bạn cũng đừng nói hối tiếc.        Khi bạn yêu có nghĩa bạn đã tôn trọng tiếng nói của con tim. Dẫu tình yêu đó không thể nhìn thấy bằng mắt, sờ được bằng tay, nghe được bằng tai, ngửi được bằng mũi… Không quan trọng, điều duy nhất bạn quan tâm là bạn có cảm nhận được bằng trái tim không? Vậy đủ rồi!       Bạn đừng nói hối tiếc khi yêu ai. Dẫu tình yêu đó vẫn còn hay đã hết, dẫu đẹp như truyện cổ tích hay khổ đau như trong những bộ phim Hàn. Bạn đã yêu một người dù sau đó người ta tốt đẹp hay trở lên xấu xa, một người đẹp như mộng hay xấu xí… bạn cũng đừng nói hối tiếc. Vì đó là từ không có trong tình yêu, đó là sự lựa chọn của trái tim ở một thời điểm nào đó, bản thân nó cũng không ý thức được tại sao nó chọn trái tim kia. Nó chọn ngẫu nhiên khi một trái tim khác làm nó rung động… Nói hối tiếc tức thừa nhận mình sai, có thể lắm chứ. Nhưng thử hỏi đã khi nào khối

Một ngày mưa, ta lại hẹn hò với cô đơn

Hình ảnh
Ta học cách chấp nhận đau khổ, bởi chỉ khi biết chấp nhận ta mới tìm được liều thuốc đúng cho nỗi đau mà ta đang gánh chịu. Thế là chỉ cần thời gian, ta có thể xóa mọi vết thương, kể cả vết thương lòng. Một ngày mưa, ta cầm ô tìm đến một quán quen nơi góc đường, cửa kính trong suốt khiến ta có thể cảm nhận mưa như đang tưới mát cả tâm hồn ta giữa bao tháng ngày ngột ngạt.    Nhâm nhi tách coffee không đắng ngắt vì có thêm vị sữa, ta mỉm cười hít thật sâu hương vị coffee ngon. Thật ra thì ta cũng không biết định nghĩa coffee ngon là như thế nào đâu, chỉ vì nơi ta đang ngồi là quán quen, thứ ta uống là thứ quen, vì vậy ta thấy ngon, chỉ thế thôi.   Tiếng chuông gió leng keng mỗi khi có khách vào. Trời mưa, nhịp độ của chuông kêu nhiều hơn vì có những vị khách không mục đích bước vào, chỉ tại trời mưa và cần một nơi trú mưa. Ta mỉm cười với chị chủ quán, ngầm ý nói: “Chị phải cảm ơn ông trời vì đã thả mưa!”   Ta lại đưa tách coffee lên môi, nhấp một ngụm rồi đư

Đừng cố níu kéo một mối quan hệ

Hình ảnh
Nếu mối quan hệ đó đã vỡ tan hết như chiếc bình thủy tinh mà sơ sẩy tuột khỏi tay, trượt xuống đất. Liệu bạn có thể ghép lại từng mảnh thủy tinh vỡ để trả lại hình dáng chiếc bình như trước được không? Không, hoàn toàn không thể, bởi vì dẫu cho bạn có cố công tìm kiếm từng mảnh vỡ nhỏ li ti để rồi tỉ mỉ ghép chúng lại, ở giữa những mảnh ghép sẽ tồn tại những vết nối. Chiếc bình thủy tinh sẽ toàn sẹo. Mối quan hệ ấy sẽ chỉ là một mối quan hệ mà cả hai đang căng thẳng giữ trên tay chiếc bình để rồi sợ hãi đến tột cùng khi suýt soát bất cẩn mà thấy nó trượt ra ngoài.   Một mối quan hệ toàn vết nứt, sớm muộn gì cũng sẽ vỡ tan tành, vậy thì ra sức níu kéo để làm gì? E rằng chỉ nhận lấy tổn thương, mệt mỏi và cả sự chán nản của cả hai. Để rồi khi kết cục cũng vẫn sẽ là kết thúc, nhưng sau đó trái tim đã mệt rã rời, chẳng còn sức để bắt đầu lại hay chẳng còn đủ tự tin để yêu thêm bất cứ người nào khác nữa.   Trong một mối tình mà gốc rễ của tình yêu bị thay thế hết bằng