Bí mật của hạnh phúc
Chuyến tàu đêm. Cô gái ngồi bên cạnh. Giọt nước mắt thoáng qua, và những cảm xúc không thể nào quên được...
1. Chuyến tàu đêm
Quang gắng hết sức chạy
thật nhanh về phía đoàn tàu đang kéo còi inh ỏi, báo hiệu sắp chuyển
bánh, lòng rủa thầm thằng Dũng. Quang đã giục nó đi sớm một chút cho
thoải mái, nó lại khăng khăng khẳng định chuyến tàu về đêm này bao giờ
cũng chậm, giờ thì ra nông nỗi này đây. Cũng may ông trời thương Quang
hiền lành tốt bụng, nên vừa lúc nó bước cả 2 chân lên toa tàu thì tàu
bắt đầu chạy. Hú hồn.
Quang tìm chỗ ngồi của
mình, ghế 34. Sắp đặt hành lý xong xuôi đâu vào đấy, nó mới thở phào nhẹ
nhõm ngồi xuống ghế, kịp nhận ra hàng xóm của mình là một cô nhóc tóc
cột cao, quàng chiếc khăn voan mỏng màu đỏ, đang đeo earphone, ánh mắt
nhìn ra phía cửa sổ, không quan tâm đến những tiếng ồn ào xung quanh.
Đến nỗi khi nhân viên của tàu đến soát vé, cô cũng không hề hay biết. Sợ
chú soát vé chờ lâu, Quang kéo nhẹ tay áo của cô nhóc. Cô nhóc quay
sang, biết ý liền đưa vé ra để kiểm tra, không quên nói với Quang một
câu cụt lủn: “Cảm ơn”.
Quang ấp úng. Không phải
vì lời cảm ơn của một cô gái xinh đẹp. Vâng, cô nhóc "hàng xóm" của
Quang rất xinh. Nước da trắng, chiếc mũi dọc dừa, khuôn mặt trái xoan và
đôi mắt đen tròn. Nhưng đôi mắt ấy lại đang ngấn nước. Quang không nhìn
nhầm. Rõ ràng lúc quay sang đưa vé tàu, Quang đã nhìn thấy đôi mắt của
cô đang ngấn lệ. Cô khóc.
Không hiểu sao, cả đêm
hôm ấy trên chuyến tàu, Quang đã không ngủ được. Chẳng phải vì sắp được
về lại Hà Nội sau hai tuần vào Vinh chơi nhà thằng bạn cùng lớp đại học,
cũng không phải vì trước khi lên tàu nhận được tin MU vừa thắng West
Ham 3 – 0. Quang giật mình. Hình như vì cô nhóc và những giọt nước mắt
của cô thì phải. Đang suy nghĩ mông lung thì chợt có cái gì đó nặng
trịch trên vai Quang. Không cần quay sang cũng biết, cô nhóc đang gục
đầu vào vai nó ngủ thiếp đi. Tự nhiên Quang thấy tai nóng bừng, tim đập
mạnh. Đây là lần đầu tiên nó gần với một cô gái như vậy. Rất gần và cảm
giác có gì đó quen thuộc. Nó không dám cử động, giữ nguyên tư thế đó cho
đến khi cô hàng xóm tỉnh giấc lúc gần sáng. Vẻ bối rối hiện lên rõ trên
khuôn mặt xinh xắn của cô. Nhưng sau cái gật đầu nhẹ của Quang, cô nhóc
đã nhanh chóng bắt chuyện. Thật bất ngờ, cô thích bóng đá - đúng niềm
đam mê của Quang.
...
- Anh thích đội nào?
- MU. Tối qua MU thắng West Ham 3-0 đấy. Quang hào hứng
- Em
không ghét MU. Nhưng em thích Liverpool hơn. Tuy độ này phong độ có
giảm sút, nhưng “Đẳng cấp là mãi mãi”, anh có nghĩ thế không?
Cô nhóc nháy mắt tinh
quái. Quang nhìn vào chiếc huy hiệu hình tròn có in biểu tượng của
Liverpool gắn trên cặp cô. Hóa ra là cô thích Liverpool. Thấy Quang nhìn
vào chiếc huy hiệu, cô nhóc gỡ nó ra khỏi cặp, giơ lên:
- Anh
thấy đẹp không? Ở nhà em có cả hộp những cái thế này. Mỗi ngày em lại
đeo một cái khác nhau để thay đổi. Nếu anh thích, em tặng anh đấy.
Cô đặt chiếc huy hiệu nhỏ
ấy vào lòng bàn tay Quang. Quang nhớ ra mình cũng có một chiếc huy hiệu
của MU gắn nơi cặp, định gỡ ra tặng lại cô nhóc nhưng đúng lúc đó, tàu
đã đỗ xịch lại nơi sân ga. Quang nắm chặt món quà, rồi đứng lên lấy hành
lý cho cô hàng xóm kì lạ. Sau một hồi chen lấn, xô đấy trên tàu, Quang
cũng mang được đống hành lý của cả hai đứa xuống sân ga. Cô nhóc cảm ơn
Quang rồi kéo chiếc va-li màu đỏ, bước đi nhanh. Đến lúc ấy Quang mới
giật mình gọi với theo:
- Tên em là gì?
- Cẩm Vân – cô quay lại, nhìn Quang mỉm cười rồi hòa vào dòng người đang xuống tàu.
2. Nhớ
Sau chuyến tàu ấy, không
phút nào Quang không nghĩ đến Vân. Nhưng tất cả những gì Quang biết về
cô chỉ là cái tên. Chấm hết. Số điện thoại không, trường học cũng không.
Nó thầm trách sao mình ngốc vậy, ngồi cả đêm bên cạnh người ta mà không
chịu hỏi, chỉ biết đến bóng đá, bóng đá, đến giờ mới hối hận. Vừa mân
mê trong tay chiếc huy hiệu tròn có logo đội bóng Liverpool của Vân, vừa
nghĩ linh tinh, Quang không biết là chuông đã reo báo hiệu hết giờ.
Dũng ngồi bên cạnh hích nhẹ vào người nó:
- Về kìa. Dạo này mày làm sao mà cứ như người mất hồn thế?
- Không sao, về thôi.
Quang cầm cuốn vở nhét vào cặp rồi đứng lên đi thẳng, mặc cho Dũng ngơ ngác rồi hớt hải đuổi theo.
- Này, nghe đồn bạn Gia Nhi lớp ngân hàng hỏi thăm mày đấy. Cái thằng, nhìn vậy mà đào hoa ra phết.
- Vậy hả?
- Thản nhiên thế mày? Hoa khôi lớp ngân hàng chứ chẳng đùa đâu. Đừng bảo mày không biết cô ấy đấy nhé.
Tất nhiên là Quang biết
Đặng Gia Nhi, cũng biết cô ấy là hoa khôi lớp Ngân hàng, nhưng giờ thì
Quang đâu còn tâm trí nghĩ về ai ngoài cô gái trên chuyến tàu đêm hôm ấy
nữa.
3. Gặp lại
Đội bóng đá của trường có
trận giao hữu với bên Kinh Tế. Là đội trưởng, Quang chịu trách nhiệm
dẫn đội cùng đội cổ vũ đi thi đấu. Tuy tính chất là cuộc giao hữu, nhưng
đội nào cũng nỗ lực hết mình để giành chiến thắng trong sự hò reo cổ vũ
của cổ động viên hai bên. Kết quả hòa 2-2 không làm những người trong
cuộc và cổ động viên thất vọng, bởi họ đã cống hiến hết mình để có những
pha bóng đẹp mắt nhất. Và Quang, tất nhiên, cũng là chủ nhân của một
màn rê bóng tuyệt đẹp qua 3 cầu thủ đối phương và dứt điểm chính xác, mở
màn cho một trận cầu sôi động hơn cả sự tưởng tượng của mọi người.
Quang cầm chai nước
khoáng lên, đang định uống thì thấy Gia Nhi bước về phía mình. Hóa ra cô
bạn cũng trong hội sinh viên của trường, hôm nay đi cổ vũ cho Quang
cùng cả đội. Quang gật đầu chào Gia Nhi. Cô đến trước mặt Quang, cười
tươi:
- Hôm nay cậu chơi hay lắm.
- Cảm ơn cậu.
Quang cũng cười với Nhi
theo phép lịch sự rồi quay đi, dáo dác tìm Dũng. Hóa ra cậu chàng đang
ra bắt tay đội bạn. Thấy Quang, Dũng vẫy tay gọi lại.
- Đây là Quang, đội trưởng bên mình. Còn đây là Mạnh Nguyên, đội trưởng bên Kinh tế. Chắc biết nhau cả rồi chứ hả?
Mạnh Nguyên đưa tay, bắt tay với Quang. Đó là một anh chàng đẹp trai, năng nổ, nhiệt tình và chơi bóng khá hay.
- Phải công nhận màn trình diễn hôm nay của cậu rất tuyệt. Pha ghi bàn đẹp mắt đấy - Mạnh Nguyên nhận xét chuyên nghiệp.
Nhưng lúc này đây, Quang
dường như không nghe thấy những lời Mạnh Nguyên vừa khen mình. Mắt mở
to, ngạc nhiên đến tột độ. Cô gái đang đứng bên cạnh Mạnh Nguyên, vâng,
người đang đứng trước mặt Quang đây, chính là Vân, Cẩm Vân bằng xương
bằng thịt – người mà Quang mong muốn gặp lại hơn bao giờ hết. Chính xác
là cô ấy đang cười với Quang, nụ cười rạng rỡ như lúc chào tạm biệt
Quang nơi ga tàu...
“Nếu đây có là giấc mơ, xin đừng vội tan biến...”
***
- Thật không nghĩ lại được gặp em ở đây. Hóa ra em là sinh viên Kinh tế, lại nằm trong đội tình nguyện nữa. Năng động ghê!
- Em cũng bất ngờ lắm. Em nhận ra anh từ lúc anh xuống sân thi đấu cơ.
Rồi thôi. Quang im bặt,
không biết nói gì nữa. Bao nhiêu câu hỏi mà Quang muốn hỏi Vân dường như
bay đâu mất, nhường chỗ cho sự thiếu tự tin và ngại ngùng. Năm phút quý
giá mà Quang xin được từ đội trưởng bên kia, trước lúc cả đội kia lên ô
tô về trường, giờ như đang trôi qua một cách vô ích. Vẫn biết đây không
phải là giấc mơ nữa, nhưng sao... Mọi thứ đến một cách quá bất ngờ, bất
ngờ đến sửng sốt, quá nhanh cho một cuộc tái ngộ sau nhiều ngày mong
đợi, nhớ nhung. Vân cũng không nói gì, chỉ đứng trước Quang, đôi môi
chúm chím cười. “Cô ấy không có gì để nói với mình. Cô ấy cũng không nhớ
đến mình như mình đã nhớ về cô ấy”. Quang cảm thấy bộ dạng mình giờ đây
ngốc xít không thể tả. Không dám nhìn thẳng vào người ta, cũng không
thể có một cuộc trò chuyện đúng nghĩa.
- Cẩm Vân ơi, mọi người đang chờ đấy.
- Sao lâu thế? Anh Mạnh Nguyên giục bọn này đi tìm. Nhanh lên kẻo anh ấy đợi.
Có những hai cô gái khác chạy đến gọi Vân. Họ nói với Vân rồi lại nháy mắt với nhau, cười vang. Vân nhẹ nhàng nói với Quang:
- Em phải về rồi. Hẹn gặp anh sau nhé. Đây là số điện thoại của em. Nếu muốn anh có thể liên lạc.
Vân lấy trong túi ra một
mẩu giấy ghi số điện thoại vào đấy rồi đặt vào tay Quang, còn nó thì như
một tên khờ chỉ biết nhìn theo bóng cô ấy đi khuất, cũng không kịp
chào. Nhưng hình như chợt nhớ ra điều gì, Quang chạy nhanh tới, gọi
theo:
- Này em, em còn thích đội Liverpool không?
Vân quay đầu lại, vẫn là
nụ cười ấy. Nụ cười đã không biết bao lần xuất hiện trong từng giấc mơ
của Quang. Quang nắm chặt chiếc huy hiệu Liverpool, chờ nghe một câu trả
lời từ Vân. Cô không trả lời, mà gật đầu. Mái tóc dài quá vai bay bay
trong gió. Nhưng ngay lúc này, Quang lặng đi. Đằng kia, Mạnh Nguyên đang
chạy về phía Vân, dẫn cô ấy lên xe trong tiếng vỗ tay của những người
bạn. Quang thẫn thờ buông tay, bàn tay đang nắm chiếc huy hiệu quen
thuộc nới lỏng.
4. Bí mật của hạnh phúc
Mảnh giấy ghi số điện
thoại của Cẩm Vân được dán cẩn thận trước bàn học của Quang. Đó không
chỉ là những con số. Đó là nét bút của Vân, con chữ của Vân. Quang trân
trọng điều đó. Đã bao lần Quang ấn số, nhưng không dám gọi. Vân vẫn xuất
hiện trong những giấc mơ của Quang, nhưng hình ảnh Mạnh Nguyên tới đón
Vân bước vào xe, những lời trêu ghẹo Vân của hai cô bạn gái cũng chập
chờn trong trí nhớ của Quang. Vậy là có lý do để Vân không nhớ tới
Quang. Có chút gì đó hụt hẫng và nuối tiếc.
Quang quyết định hẹn gặp
Vân, lần cuối. Nó muốn gửi trả lại Vân chiếc huy hiệu mà bao ngày qua nó
xem như báu vật. Nó cũng không có ý định tặng lại Vân chiếc uy hiệu MU
mà lần trước định tặng. Với lại trong những ngày nâng niu Liverpool của
Vân, chiếc huy hiệu MU của Quang lại bị mất mất rồi. Cũng chẳng biết
đánh rơi trong hoàn cảnh nào nữa nhưng phần lớn Quang nghĩ chắc nó tủi
thân, thấy Quang có mới nới cũ nên mới rơi vào tay kẻ khác cho Quang
biết mặt. Có thể lắm chứ. Đồ vật cũng có linh hồn mà.
***
Quang bước đi bên cạnh
Vân trong một buổi chiều mùa xuân. Tiết trời se se, dịu dịu và có nắng.
Vân vẫn đáng yêu như hôm nào, với nụ cười tươi trên môi, bắt đầu câu
chuyện bằng một câu hỏi có vẻ như trách móc:
- Em cứ tưởng anh sẽ không gọi cho em cơ đấy.
Quang im lặng. Làm sao mà
cô biết được Quang đã phải khó khăn, đấu tranh tâm lý mệt mỏi thế nào
khi mà tờ giấy ghi số điện thoại của Vân lại cứ ngự trị trước mặt cơ
chứ. Quang thậm chí còn thuộc cả số điện thoại của cô cơ mà. Chiếc huy
hiệu quen thuộc của Vân vẫn nắm trong tay, Quang lên tiếng:
- Anh thực ra, muốn gửi lại Vân một thứ. Không biết em còn nhớ thứ này...
Quang chưa kịp đưa chiếc huy hiệu cho Vân thì cô đã ngắt lời:
- Vậy anh còn nhớ thứ này không?
Quang ngạc nhiên. Không,
là sững sờ. Là sửng sốt. Diễn tả tâm trạng của Quang lúc này thật khó.
Hết tròn mắt nhìn Vân lại nhìn xuống vật cô đang cầm trên tay. Là chiếc
huy hiệu MU của Quang. Đúng là nó. Nhưng nó mất rồi cơ mà. Sao nó lại ở
trong tay Vân? Sao Vân lại có nó? Và giữ cho tới giờ? Quang muốn hỏi,
ngàn lần muốn hỏi cô, nhưng mãi không thể thốt nên lời. Thật quá bất ngờ
và rối trí!
- Anh
không biết mình bị mất trộm, đúng không? Anh không để ý đến đồ đạc của
mình lúc chen lấn, xô đẩy nhau trên tàu đúng không? – Vân nhìn bộ mặt
ngốc xít của Quang, rõ ràng là đang cố nhịn cười.
Quang nhớ lại. Phải rồi,
lúc xuống tàu, là Vân cầm cặp sách cho nó. Vì cái cặp này nhẹ nên Quang
đổi cho Vân cầm, còn nó thì xách chiếc va-li to đùng kia cho Vân. Lẽ
nào...
Quang quay sang Vân. Lúc
này hai má của cô bắt đầu hồng lên. Hóa ra, Vân không hề quên Quang, cô
vẫn luôn nhớ tới nó, vẫn luôn giữ chiếc huy hiệu của Quang như Quang giữ
chiếc huy hiệu Liverpool của Vân. Trái tim Quang như đang nhảy lô tô
trong lồng ngực. Nhưng còn Mạnh Nguyên? Cậu ấy là thế nào với Vân?
- Anh tưởng... Vậy còn...
- Anh
định hỏi về anh Mạnh Nguyên hả? Anh ấy là đội trưởng của đội tình
nguyện bọn em thôi. Anh ấy, giống như một người anh trai tốt vậy. Với
cả.. – Vân nhìn Quang – Anh ấy đã có bạn gái rồi.
Thực sự, có những điều
đến trong mơ cũng không thể tưởng tượng được. Trong mơ, Quang chưa bao
giờ thấy được bộ dạng thẹn thùng của Cẩm Vân như lúc này, chưa bao giờ
thấy cô đáng yêu hơn lúc này, cũng chưa bao giờ thấy mình hạnh phúc như
lúc này. Tất cả những thắc mắc của Quang dường như đã được giải đáp hết.
Bước đi bên nhau nhưng cả hai không nói với nhau điều gì, chỉ thi
thoảng có những nụ cười bất chợt.
- Anh có thể hỏi sao tối hôm đó em lại khóc không? Em đừng giận, chỉ là anh hơi tò mò thôi, em không trả lời cũng không sao.
- Không
có gì. Đó là quê nội em. Sau khi biết đỗ đại học em được về quê chơi.
Hôm đi, cả nhà nội cùng mấy đứa em ra tận ga tiễn, tự nhiên em lại không
muốn đi nữa, nên khóc thôi mà.
Quang muốn nắm lấy bàn
tay nhỏ bé của Vân, cô nàng mít ướt và có nụ cười thật xinh, nhưng nó
dừng lại. Ngại ngùng và bối rối. Thay vì thế, Quang đưa lại cho Vân
chiếc huy hiệu MU của mình, giữ lại cái của Vân. Thật chặt.
***
Có ai đã từng nghĩ đến chuyện trao đổi tín vật, vật làm tin hay đại loại là thế chưa?
Dù có hay không, các bạn biết đấy, trái đất tròn mà...
Những người có duyên, chắc chắn sẽ tìm thấy nhau.
Nếu luôn nghĩ về nhau bằng cả trái tim, thì sự chân thành cũng sẽ đến được với trái tim.
Điều này không giải thích được. Chúng như là những bí mật của hạnh phúc vậy. Thật đấy :)
Nhận xét