Nắng mùa đông
Bạn sẽ làm gì nếu cùng một lúc nhận được 2 lời tỏ tình? Lại là trong mùa đông lạnh giá? Phan Linh đã rơi vào tình huống khó xử như thế đấy...
Cô bước chân ra khỏi khu giảng
đường, ánh mắt ngước lên trời, cố tìm một tia nắng hiếm hoi trong những ngày
mùa đông lạnh giá – việc làm ưa thích và quen thuộc của cô. Nhưng dường như nhận ra rằng việc
đi tìm một tia nắng vào lúc này là nhiệm vụ bất khả thi, cô thở dài, bước vội trên
từng con phố quen thuộc với những hàng cây khẳng khiu,
trụi lá, nghiêng mình hứng gió đông.
Khác với mọi ngày, hôm nay, cô
muốn về nhà thật nhanh.
Chẳng qua là vì cô đang buồn. Rất buồn.
Nam Anh sắp đi du học…
***
Về tới nhà. Bật lò sưởi. Chợt nhớ
ra lúc tối mẹ vừa bảo lò sưởi đột nhiên hư. Lại thôi. Đi pha một cốc cacao nóng.
Mở laptop check mail nhận tài liệu để chuẩn bị bài thuyết trình cho tuần sau. 2
new mail. Một trong số đó là của Vân, bạn cùng nhóm thuyết trình, cái còn lại
của Hoàng.
Chỉ 2 phút sau khi về nhà, hơi nóng cùng mùi thơm của cốc cacao đã kịp phả
ra, ngọt một cách dễ chịu. Đang áp đôi bàn tay lạnh ngắt vào chiếc cốc thì chuông
điện thoại reo. Là anh Hưng.
- Wấy – Cô vẫn thường trả lời
điện thoại của Hưng với câu mở đầu là tiếng Trung như thế.
- Em đi học về chưa? Gặp anh 1
lát được không?
- Em vừa về nhưng hơi mệt. Hôm
khác được không anh? – Vừa trả lời cô vừa đưa chuột vào mail của Vân. Checked.
Download.
- À, vậy à? Uhm….. Cũng được.
- Vậy bye anh nha.
- Khoan đã. Hay là anh nói luôn
nhỉ. Thực ra, chuyện này… không biết anh có thể nói trực tiếp với em được không
nữa.
- Chuyện gì vậy ạ? – Di chuột
xuống cái mail của Hoàng, đang ngạc nhiên bởi tên này chẳng bao giờ gửi thư
điện tử. Cô nhấp chuột.
- Thực ra thì….
“Tớ thích cậu. Làm bạn gái tớ nhé!”
- Anh… anh… thích em.
- …..
- Em không phải trả lời ngay đâu.
Anh biết thế này hơi đường đột. Nhưng anh có thể chờ mà. Gặp em sau nhé. Rụp.
“Cậu không phải trả lời ngay đâu. Tớ sẽ chờ.
Bao lâu cũng được. Tớ có đủ tự tin để chờ cậu”
Bạn sẽ làm gì nếu cùng một lúc
nhận được 2 lời tỏ tình?
Lại là trong mùa đông lạnh giá? Khi về nhà sau 5 tiết học căng thẳng với
môn Kinh tế lượng khó ưa mà giới sinh viên có câu: “Nhất lượng nhì Mar” nhưng lò sưởi nhà bạn lại đang hỏng?
Khi đã yên vị trước màn hình
laptop, bên cạnh là cốc cacao nóng chưa kịp uống?
Tim đập loạn xạ, người run lên
bần bật (không chỉ do lạnh), miệng ấm ớ không nói nên lời, cố căng óc nghĩ xem
chuyện gì đang xảy ra. Vâng, chính xác đây là tâm trạng và bộ dạng của Phan
Linh lúc này. Cô vừa cùng một lúc nhận được hai lời tỏ tình.
Vậy đấy…
***
Tầng 2, Highland coffee, 5h chiều.
Nam Anh và Hưng ngồi đối diện. Cả
2 không ai nói gì, đăm chiêu nhìn xuống đường. Trời về chiều, dòng người đi lại
trên phố tấp nập. Cùng một không gian nhưng là hai dòng suy nghĩ khác nhau.
- Anh đang tự hỏi không biết mình
làm vậy có đúng không nữa. Em là bạn thân nhất của Linh, em đoán cô ấy có giận
anh không? Cô ấy liệu có thích người con trai tỏ tình qua điện thoại thế không?
Anh không định như thế đâu. Nhưng cứ nhìn vào mắt cô ấy là anh chịu, không thể
nói được gì nữa…
Nam Anh nhìn Hưng, rồi lại với tay ngắt chiếc lá úa của chậu
hoa bên cửa sổ, tránh ánh mắt của Hưng.
- Chắc Linh không trách anh đâu.
Mấy anh em mình chơi với nhau lâu rồi, chắc Linh cũng hiểu thôi mà. Có điều…
- Có điều sao? Mà em nghĩ cô ấy
có đồng ý không? Anh lo quá.
- Em cũng không biết nữa.
- Lạ thật. Em là bạn thân nhất
của cô ấy mà…
Nam Anh uống thêm 1 ngụm cà phê,
suy nghĩ về quyết định của Phan Linh, lòng thoáng buồn. Cái điều ấp úng mà cậu
đang nói giở ấy lại mang hình bóng của 1 thằng con trai nữa. Cách đây đúng 2
tiếng, Hoàng vừa ở nhà nó.
- Chắc tao điên rồi mày ạ. Không
hiểu tao gửi cái mail ấy cho Linh làm gì nữa. Tao mất trí thật rồi. Mà hình như
lúc đó tao vừa nghe tin mày sắp đi du học xong nên mới cuồng lên như thế….
- Haizzzz
- Thở dài gì nữa. Nghĩ xem có
cách gì không?
- Cách gì là cách gì? – Nam Anh
không nhìn Hoàng, xếp mấy cuốn truyện hay đọc vào va-li - Tao cũng chịu thôi.
- Bạn với bè. Mà sao mặt mày ủ rũ
thế? Bao giờ bay?
- 1 tuần nữa...
***
Trời về đêm càng lúc càng lạnh.
Phan Linh ngồi một mình, nhìn xung quanh phòng. Con gấu bông to sụ, ngôi nhà
tăm tự làm, chiếc chuông gió trên cửa sổ, cái headphone màu thiên thanh, cả tập
truyện Harry Potter đủ bộ nữa… hình như thứ gì cũng có hình ảnh của Nam Anh. Mở
Yahoo Messenger. 2h đêm. Chỉ còn một vài người sáng đèn. Nick của Nam Anh vẫn
xám xịt. Phan Linh gửi 1 tin nhắn offline.
- Cậu sẽ đi thật à?
“Nắng mùa đông is typing”…. Linh tròn mắt. Hóa ra Nam Anh để invisible.
- Tớ xin lỗi…
- Hay thật. Cậu chỉ nói được câu
đó thôi sao?
- Hôm qua tớ đã gặp Hoàng và anh
Hưng… Cậu định sao?
- Cậu điên đấy à?
Linh out nick. Bật khóc. Cô chưa
dám tin là Nam Anh sẽ rời xa cô. Chẵn 14 năm kể từ ngày 2 đứa học chung lớp 1,
cho tới tận bây giờ, chưa một lần Nam Anh làm cô khóc, dù với bất cứ lý do gì. Cậu
luôn chê bai những sở thích của Linh là nhảm nhí, nhưng rồi cũng dần nhiễm những
thói quen của Linh. Linh bảo cô thích nắng mùa đông, vì ấm, vì nhẹ nhàng, vì dễ
chịu, và vì để hong khô nước mắt. Mùa đông người ta dễ mủi lòng. Dễ khóc. Và
thế là Nam Anh biến thành nắng mùa đông của Linh. Ở bên Nam Anh, Linh nhận ra
đủ tất cả những điều đó. Ấm áp. Nhẹ nhàng. Dễ chịu. Nam Anh đi rồi, mùa đông
này, và cả những mùa đông sau, ai sẽ là nắng của Linh? Là anh Hưng? Hay
Hoàng?...
***
Linh mân mê trên tay sợi dây chuyền bằng bạc có mặt hình trái tim Nam Anh tặng vào
giáng sinh vừa rồi mà cô chưa kịp đeo. Cả tuần nay 2 đứa không liên lạc với nhau. Tâm trạng tổn thương và bị
bỏ rơi nhiều hơn là giận dỗi. Cảm giác ghét Nam Anh trong 7 ngày này chắc nhiều
hơn cả 14 năm hai đứa quen nhau cộng lại. Hoàng thường xuyên gọi cho Linh để
thông báo tình trạng “y như cái thằng bất
cần đời, đầu tóc xù xì, suốt ngày ngồi nhà chăm 2 con cá vàng Linh tặng”
của Nam Anh mặc dù Linh không nhờ. Anh Hưng cũng hay nhắn tin nhắc nhở lịch bay
của Nam Anh, khuyên 2 đứa nên làm lành. Cả 2 đều lờ tịt cái mong muốn được biết
câu trả lời của Linh về lời tỏ tình bất ngờ hôm nọ.
Chiều về…
Linh rời khỏi nhà khi cơn mưa vừa
dứt. Bầu trời vẫn xám xịt. Cô vội bước nhanh trên vỉa hè, tránh những đợt gió
đông lạnh đến thấu xương lùa qua cả mấy lớp áo. Cô đang đến chỗ hẹn. Với anh
Hưng, Hoàng, và cả Nam Anh.
Linh là người đến muộn nhất, mặc
dù sớm hơn giờ hẹn những 20 phút. Bình thường, lúc đi uống cà phê cùng nhau,
bàn của họ chỉ sắp 4 ghế (dĩ nhiên). Nhưng hôm nay lướt mắt qua, Linh đếm được
những 6 chiếc ghế, có ba chiếc đang trống ở bên cạnh ba người, chỉ chờ mình
Linh. Nam Anh và Hoàng ngồi một bên, đối diện là Hưng. Linh bước tới ngồi bên
cạnh Hưng. Cô thoáng thấy Hoàng cúi mặt xuống.
- Nếu không nhầm thì đây là một bữa
tiệc chia tay, phải không? – Hưng lên tiếng, phá tan không khí im lặng nãy giờ
của cả 4 người.
- Không. - Linh lạnh lùng. Em tới
để trả lời.
Có vẻ cả Hoàng và Hưng đều giật
mình, cựa quậy một cách khó chịu trên ghế. Nam Anh vẫn không nói gì, mặt buồn,
trầm lắng. Linh quay sang Hưng:
- Anh Hưng, cảm ơn anh đã dành
nhiều tình cảm cho em. Anh luôn làm cho em cười cả những lúc buồn nhất. Em đã
xem anh là anh trai tốt. Rất tốt. Trước đây, bây giờ, và em muốn sau này cũng
vậy.
Hoàng tròn mắt nhìn chằm chằm vào
Hưng, rồi vào Linh, vẻ mặt dường như
không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Linh ngập ngừng nhìn Hoàng:
- Hoàng. Thực ra thì… Xin lỗi, tớ
đã…
- Linh – Nam Anh vội cắt ngang –
Đừng nói nữa..
Linh cười. Chua chát.
- Đến giờ cậu vẫn muốn tớ dấu kín chuyện này sao? Hay thật. Hai người nghe
tớ nói đây. Bọn tớ… thực sự đã dành tình cảm cho nhau hơn cả mức tình
bạn. Tớ đã từng không hiểu vì sao cậu ấy lại không nói chuyện này cho những
người bạn tốt nhất biết, là hai người. Nhưng giờ thì tớ hiểu rồi. Cậu ấy sợ cả
hai sẽ đau lòng. Tớ thực sự rất
buồn, cậu biết không? Cậu định để tất cả là một bí
mật? Cậu thà như thế để cả bốn chúng ta vui vẻ ư? – Rồi Linh hạ giọng – Liệu có vui được không? Hai
chúng ta? Im lặng ra đi để tớ hạnh phúc hơn? Cậu nghĩ tớ sẽ hạnh phúc sao?
Linh gạt nước mắt, đứng lên bỏ ra khỏi quán. Hưng và Hoàng nhìn nhau.
- Linh và Nam Anh?
- Nam Anh và Linh?
- Mình xin lỗi, xin lỗi hai người
rất nhiều.
- Từ bao giờ vậy? Sao lại có thể giấu
mãi đến bây giờ? – Hoàng to tiếng.
- Đứng dậy, đuổi theo cô ấy,
nhanh. Đừng mắc sai lầm nữa – Hưng nói với Nam Anh – Chúng tôi cũng sẽ không
tha thứ cho cậu nếu cậu còn làm Linh khóc. Tôi thề đấy.
***
Linh ngồi xuống chiếc ghế đá
trong công viên, cắm tai nghe mở bài Winter
love, bài hát mà cô yêu thích. Nhưng hình như cảm nhận được những giọt nước
mắt đáng ghét sắp chực trào ra, cô ngước mắt lên trời, ngăn cho nó không rơi.
Có ai đó ngồi xuống bên cạnh.
- Cậu lại tìm nắng mùa đông đấy
à? – Nam Anh cũng ngước lên trời
- Ừ. Nhưng khó quá.
- Đừng tìm nữa. Nó ở đây, ngay
đây. Linh, tớ sai rồi.
- …
- Hãy để tớ mãi là tia nắng của
cậu, được không?
Cậu có thể không?
Nam Anh không trả lời, nhẹ nhàng
cầm lấy tay Linh. Cô nhìn sang. Nước mắt rơi xuống, mặn chát. Nhưng cô mỉm
cười, rồi rút một tai nghe đưa cho Nam Anh.
Winter love.
Và trời không lạnh nữa.
***
- Nhưng Linh này, tớ đi những 5
năm đấy… - Nam Anh ngập ngừng nói với Linh khi 2 đứa trên đường về.
- Vì thế mà cậu định im lặng rồi
ra đi à?
- Tại tớ sợ…
- Đồ ngốc, nhìn xem đây là gì? –
Linh lôi sợi dây chuyền mặt trái tim ra khỏi lớp khăn len dày cộm – Dù cậu có
đi bao lâu đi nữa, tớ sẽ vẫn chờ cậu – chờ tia nắng của tớ.
Không biết có phải do cảm giác
không, nhưng hình như Linh thấy bàn tay Nam Anh xiết chặt tay mình hơn.
Mùa đông lạnh.
Và nắng chưa lên – vẫn như vậy cả
tháng nay.
Nhưng Linh biết bên cạnh mình
luôn có một tia nắng, một tia nắng đặc biệt. Lặng yên đến lạ kì. Nhưng dịu dàng
lắm, ấm áp lắm. Và hơn cả, hong khô thật nhanh những giọt nước mắt cho cô.
Linh chợt nghe như đâu đó có ai
mở You are my sunshine của Elizabeth Mitchell.
Tiếng hát hòa với tiếng
guitar vang lên tha thiết:
You are my sunshine,
My only sunshine.
You make me happy, When skies are grey.
You never know dear, How much I love you.
Please don't take my sunshine away...
You make me happy, When skies are grey.
You never know dear, How much I love you.
Please don't take my sunshine away...
Có ai đó đang hạnh phúc...
***
Quán cà phê quen thuộc, nơi tụ
họp thường xuyên của 4 người bạn thân. Mấy tiếng sau khi họ gặp nhau, người ta
vẫn thấy có 2 tên con trai ngồi lại đó.
- Em diễn đạt thế? Cái mặt nhăn
lên y như thật.
- Hehe. Nghề của em mà. Anh nghĩ
anh em mình làm vậy có hơi quá đáng quá không?
- Gì chứ? Anh chưa trị tội thằng
Nam Anh là may cho nó rồi. Thằng khỉ, nó tưởng chuyện nó với Linh yêu nhau có
thể qua nổi mắt anh chắc. Không dùng khổ nhục kế này đời nào nó chịu thú nhận.
- Cũng đúng. Phù. Làm quân sư
ngầm mệt quá. Thôi, về sớm đi anh, mai còn tiễn thằng nhãi kia ra sân bay.
***
Vậy đấy…
Đâu đó không xa, có hai người vừa
đi vừa khe khẽ hát You are my sunshine,
và họ nắm tay nhau.
Cũng đâu đó không xa, có hai
người khoác vai nhau, họ không hát, nhưng họ cười rất tươi, vì họ vừa làm cho
những người bạn của họ cười.
Họ đang hạnh phúc...
Và chắc chắn họ đang nghĩ về nhau. Vì sao ư?
Họ không biết đấy thôi. Không chỉ
riêng hai người nào đó đâu, mà tất cả họ đều là những tia nắng của nhau.
You are my sunshine...
They are each other’s sunshine...
Nhận xét