Cô giàu có phải không ạ
Hai đứa co mình trong chiếc áo khoác rách rưới, run rẩy mới tôi : “Thưa cô, cô mua báo cũ không ạ ?”. Tôi muốn từ chối, nhưng khi nhìn xuống đôi giày bé xíu, ướt sũng vì mưa tuyết của chúng , tôi nói: “Vào nhà đi, cô sẽ làm cho mỗi đứa một ly cacao nóng !”. Chúng lặng lẽ bước theo tôi. Hai đôi giày sũng nước được đặt trên bên lò sưởi để hong cho khô. Cacao và bánh mỳ nướng ăn kèm mứt đã sẵn sàng. Tôi mời bọn trẻ ăn rồi tiếp tục với những con số chỉ tiêu. Cô bé đang cầm chiếc tách đã uống cạn trên tay, ngắm nhìn một cách say mê. Cậu bé đi cùng rụt rè : “Thưa cô, cô giàu có phải không ạ ?” “Cô giàu có hả ? Không, không đâu cháu ạ ! “. Vừa nói, tôi vừa ngao ngán nhìn tấm khăn trải bàn đã sờn cũ. Cô bé cẩn thận đặt chiếc tách vào đĩa. “Những chiếc tách của cô hợp với bộ dĩa ghê !”. Thế rồi chúng ra đi, khuất trong mưa lạnh và gió rét. Chúng không nói lời cảm ơn. Nhưng quả thật, chúng không cần phải cảm ơn tôi. Những gì chúng đã làm cho tôi còn hơn cả tiếng cảm ơn. Những chi