Bài đăng

Quốc hội và Chính phủ sẽ dần tách khỏi cái bóng của đảng?

Hình ảnh
Từ trái sang: Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng, Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc và Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Thị Kim Ngân tại Đại hội XII, ngày 28/1/2016. Phải đến một năm sau Đại hội XII của đảng cầm quyền, những nhân vật mà trước đó đã nằm trong “phương án nhân sự của Tổng Bí thư trình ra Ban Chấp hành Trung ương” mới có vài dấu hiệu thoát ly dần khỏi quỹ đạo “cầm tay chỉ việc” của đảng. Trong số những nhân vật này có bà Nguyễn Thị Kim Ngân và ông Nguyễn Xuân Phúc. Vũ Huy Hoàng có hy vọng thoát ‘cửa tử’? Biểu hiện rõ nhất cho đến nay đã xuất hiện vào những ngày cuối năm. Tại phiên họp thứ 5 của Ủy ban thường vụ Quốc hội ngày 19/12/2016, Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Thị Kim Ngân cho biết có 3 nội dung bị rút khỏi chương trình nghị sự, trong đó một nội dung được dư luận chú ý là dự thảo Nghị quyết của Ủy ban Thường vụ Quốc hội về việc xử lý kỷ luật đối với cán bộ công chức đã nghỉ hưu. Bà Kim Ngân cho rằng “đây là nội dung quan trọng cần có thêm thời gian để nghiên cứu thấu đáo nên Chính

Những dấu chấm câu

Hình ảnh
Có một người chẳng may đánh mất dấu phẩy. Anh ta trở nên sợ những câu phức tạp và chỉ tìm những câu dơn giản là những ý nghĩa đơn giản. Sau đó không may, anh ta lại làm mất dấu chấm than. Anh bắt đầu nói khe khẽ, đều đều, không ngữ điệu. Anh ta không cảm thán, không xuýt xoa. Không gì có thể làm anh ta sung sướng, mừng rỡ hay phẫn nộ. Đằng sau đó là sự thờ ơ đối với mọi chuyện. Kế đó, anh ta đánh mất dấu chấm hỏi và chẳng bao hỏi ai điều gì nữa.Mọi sự kiện xảy ra ở đâu, dù trong vũ trụ hay ngay trước mắt, anh ta đều không hay biết. Anh ta đánh mất khả năng học hỏi. Một thời gian sau, anh ta đánh mất dấu hai chấm. Từ đó anh không liệt kê được, không còn giải thích được hành vi của mình nữa, lúc nào cũng chỉ thích dẫn lời người khác. Thế là anh ta hoàn toàn quên mất cách tư duy. Cứ như vậy, anh ta đi đến dấu chấm hết. Thiếu những dấu chấm câu trong bài văn, bạn chỉ bị điểm thấp vì bài văn của bạn mất hết ý nghĩa, nhưng mất những chấm câu trong cuộc đời, tuy không ai chấm

Đừng bao giờ [02]

Hình ảnh
Đừng đóng cửa lòng minh và cũng đừng tìm cách chối bỏ tình yêu. Không ai có thể sống thiếu tình yêu, và con đường nhanh nhất để đón nhận tình yêu là cho đi tất cả tấm lòng mình. Con đường dễ nhất để đánh mất tình yêu là giữ tình yêu quá chặt bằng vòng tay độc đoán. Cách tốt nhất để giữ gìn tình yêu là hãy trao cho nó đôi cánh của tự do. Đừng đánh mất ước mơ. Không có ước mơ là không c ó hy vọng, mà không có hy vọng là không có mục đích. Không có mục đích, đời người sẽ trở thành vô nghĩa. Đừng sống vội, vì khi đó bạn sẽ quên mất mình đã ở đâu, đang ở đâu và sẽ trở nên như thế nào trong tương lai. Cuộc sống không phải là cuộc đua, mà là một chuyến hành trình – cho ta tận hưởng từng bước một chứ không phải nhắm mắt cúi đầu lao về phí trước. Bạn sinh là một nguyên bản. Đừng chết đi như một bản sao [Khuyết danh] [Góc quà tặng cuộc sống]

Đừng bao giờ [01]

Hình ảnh
Đừng bao giờ đánh giá bản thân mình bằng cách so sánh với người khác. Đơn giản bởi mỗi người là một điều đặc biệt và riêng biệt được tạo ra trong cuộc sống này. Đừng từ chối những gì trái tim bạn đang mong mỏi. Hãy cố gắng nắm bắt lấy nó, vì chính bạn là người hiểu rằng, nếu không có điều đó, cuộc đời bạn sẽ trở lên vô nghĩa. Đừng để cuộc đời bạn trượt dài qua thời gian khi bạn chìm đắm trong quá khứ hay mơ màng nghĩ về tương lai. Hãy sống trọn vẹn mỗi ngày ở hiện tại, để không bao giờ phải hối tiếc nếu đó là ngày cuối cùng ta còn được sống. Đừng bao gìờ đầu hàng. Không có gì thật sự chấm dứt cho đến khi bạn ngừng cố gắng. Đừng e ngại thừa nhận bản thân mình chưa hoàn hảo, vì chứng những điều chưa hoàn hảo  đó mới làm con người gàn gũi nhau hơn. Đừng sợ hãi khi đối đầu với khó khăn. Đó là cơ hội để ta rèn luyện trên con đường dẫn đến thành công. [Góc quà tặng cuộc sống] [Đừng thở dài, hãy vươn vai mà sống. Bùn dưới chân nhưng nắng rơ trên đầu.] (Khuy

Hãy cảm ơn

Hình ảnh
Hãy cảm ơn vì bạn chưa có tất cả những thứ bạn muốn, vì nếu đã có đủ rồi thì bạn còn gì để trông chờ và hy vọng nữa ?. Hãy cảm ơn vì những điều bạn chưa biết vì nếu đã “biết tuốt”, liệu còn điều gì khiến bạn hứng thú học hỏi nữa ?. Hãy cảm ơn những khó khăn và trở ngại. Cây sồi trở nên mạnh mẽ trong gió ngược còn kim cương hình thành dưới áp lực. Hãy cảm ơn vì bạn còn nhiều thiếu sót. Vì nếu không còn thiều sót, bạn sẽ chẳng còn cơ hội tiến bộ, để cải thiện bản thân. Hãy cảm ơn những lỗi lầm bạn đã mắc phải. Vì nếu bạn không có lỗi lầm thì điều gì sẽ dạy cho bạn những bài học đắt giá. Thật dẽ để cảm ơn những thứ tốt đẹp. Tuy nhiên, cuộc sống luôn có muôn mặt, trong đó có cả những điều tiêu cực. Biết cảm ơn những thứ chưa tốt đẹp là biết hóa giải và làm đẹp hơn cuộc sống của chính mình. [Góc quà tặng cuộc sống]

Pháp quyền hay chuyên quyền

Hình ảnh
Thể chế chính trị Việt Nam đang có vấn đề nghiêm trọng. Đó là một đảng độc quyền nhà nước đứng trên pháp luật. (Ảnh minh họa) Vừa qua, trong một buổi họp tổ dân phố ở chỗ tôi, ông tổ trưởng tổ dân phố có phổ biến là đảng ủy phường đã ra nghị quyết là mọi khu phố đều phải gắn camera an ninh để phòng tránh tội phạm. Ông tổ trưởng tổ dân phố cũng nhấn mạnh rằng “trên” đã quyết thì “dân đen” bắt buộc phải đóng tiền mua camera, sớm hay muộn cũng phải làm. Tôi không tranh luận về chuyện gắn camera an ninh đúng hay sai. Nhưng kinh nghiệm cho thấy tất cả những dự án đại trà, “hoành tráng” kiểu như đề án Chính phủ điện tử 112, dự án trồng mới 5 triệu ha rừng 661, v.v. đều thất bại thảm hại, là “vứt tiền vào vũ trụ” như lời nói của đại biểu Quốc hội Nguyễn Ngọc Trân. Nghị  quy ế t c ủa đảng ủy phường l à  cá i gì ? Ở đây, tôi chỉ muốn nói về giá trị pháp lý của cái gọi là “nghị quyết” của một đảng. Điều 46 của Hiến pháp 2013 do đảng Cộng sản tự ý ban hành mà không thông qua phúc q

Bức thông điệp không lời

Hình ảnh
Họa sĩ tài ba Vincent Van Gogh không phải lúc nào cũng cầm cọ. Ông đã từng đến làm việc tại một mỏ than ở Borinage, Bỉ. Ở đó, mọi người rất quý trọng ông vì sự hiểu biết và cách sống. Những khi rảnh rối, ông thường được mọi người mời đến nói chuyện, Ông nhận ra có một số người thường phản ứng khi nghe ông nói. Và một buổi tối cuối năm lạnh lẽo, trong đoàn người thợ mỏ mệt mỏi lê từng bước chân về nhà, Vincent thấy một ông lão chân bước liêu xiêu bang qua cánh đồng, giấu chặt cơ thể sau miếng vải bố để tìm chút hơi ấm. Vincent đã lấy quần áo của mình đem cho ông lão và chỉ giữ lại một bộ duy nhất. Ông quyết định sống với khẩu phần lương thực ít ỏi  và phân phát tiền lương của mình cho những thợ mỏ khốn khổ ấy. Có lần, mấy đứa trẻ của gia đình nọ bị sốt thương hàn, tuy bản thân cũng đang sốt, Vincent vẫn nhường giường của mình để bọn trẻ có chỗ nằm. Từ đó, những người trước đây thường phản ứng với ông giờ đã hiểu và kính trọng ông. Vincent hiểu rằng giữa lời nói và hành