Mật ngôn của đá
Những viên đá long lanh tự rửa trôi những gì bám vào mình, tự gột rửa như một sự khổ hạnh, tự gột rửa như một quá trình tàn phá... để chọn lấy sự trong sạch mong manh. Lấp lánh ấy khắc nghiệt bào mòn chính mình cho đến khi không còn nữa hữu thể... Đá có khi trầm mặc từ từ hòa tan vào xung quanh, linh hồn thủy tinh để lại một chút ẩm, một chút lạnh, nhanh chóng tan biến, không lưu dấu. Lấp lánh ấy khắc nghiệt bào mòn chính mình cho đến khi không còn nữa hữu thể... Ảnh: internet Đá có khi thăng hoa thành những làn hơi phù du, như linh hồn chỉ cần lượn một vòng nhỏ trong số những vòng quay bất tận của vũ trụ. Giữa đời sống bình thường, viên đá tự tan chảy để tìm về bản thể long lanh của mình. Cho đến khi không nhìn thấy viên đá nữa thì mi làm sao biết được nó tồn tại hay không tồn tại? Một chút lạnh đọng lại trong cơ thể mi, tê tái phiền muộn. Một làn hơi vô hình bảng lảng quanh sự nhọc nhằn của mi và làm mi nhức nhối. Một sợi khói mong manh cuốn hút đồng tử mệt n