Viết về ngày 20-11 của tuổi học trò
Mỗi năm, cứ đến ngày 20-11 dường như mọi người lại nghĩ về những thầy cô giáo của mình. Kỷ niệm ngủ quên ở đâu đó, chỉ cần chờ đến ngày là khơi lên, gợi nhớ. Tôi cũng vậy. Dù đã rất nhiều năm bươn trải với cuộc sống nhưng cứ đến ngày này, lòng tôi lại mênh mang nhiều cảm xúc. Nhớ về nhưng nói làm sao cho hết về những tình cảm, những kỷ niệm đối với bạn bè, thầy cô… Tuổi học trò là một quãng đẹp với tất cả mọi người. Ảnh: internet Tôi nhớ, năm học lớp 1. Lần đầu tiên tôi được mẹ chuẩn bị một món quà đến chúc mừng cô giáo là một chiếc khăn tắm loại trung (nhưng lúc đó ở quê tôi, nó là cái loại lớn). Mẹ gói vào một tờ giấy báo rồi dẫn tôi tới nhà cô giáo. Mẹ dặn dò lại để tôi nhớ những lời chúc rồi để tôi vào một mình, mẹ đứng ngoài chờ. Tuy nhiên khi đến tới ngõ nhà cô thì tôi lại không dám vào và nhất định đứng ngoài, kể cả lúc mẹ nói sẽ vào cùng tôi. Trong ký ức, tôi thấy mình lúc đó thật khó tả khi cầm món quà trên tay. Tôi ngượng ngùng khi nghĩ đến những câu chúc mẹ