Bài đăng

Ai...?

Hình ảnh
AI...? Ai đi bỏ lại góc tình Yêu thương, nhung nhớ bóng hình cho ai? Ai đi buông tiếng thở dài Để ai ngơ ngẩn mộng đài tương tư? Ai đi gieo những sầu u Vào lòng ai đó một từ: "đau thương"? Ai đi bỏ quên vấn vương Để ai tấu khúc vô thường nỉ non? Ai đi cho ai cô đơn Một mình lẻ bóng tủi hờn giữa đêm? Ai đi mang theo êm đềm Ai kia lại phải tìm niềm ủi an? Ai đi để lại hoang tàn Bão giông, sóng gió dâng tràn lòng ai? Ai đi tình sẽ nhạt phai Thả vào quên lãng cho ai u hoài? Ai kia tự dối lòng ai? Để ai viết truyện bi hài đời nhau?

Tình Người - đã nhạt lắm rồi!

Hình ảnh
TÌNH NGƯỜI - ĐÃ NHẠT LẮM RỒI! Tình mình nhạt quá người ơi! Cho câu thơ cũng nhạt lời dối gian... Đêm khuya khắc khoải hoang tàn Lòng ta cũng chợt ngập tràn sầu đau Tình người - ừ, đã nhạt màu Thì thôi dành tặng cho nhau hững hờ... Đêm về lại trút vào thơ Nhớ thương, hi vọng, đợi chờ... viển vông! Còn gì nữa mà ngóng trông? Dặn lòng bỏ dặn lòng buông cơ mà? Cớ sao vẫn nhớ người ta? Sao tim không chịu nhạt nhòa hình ai? Bao giờ cho hết u hoài Để ta có trọn ngày mai với đời? Tình Người - đã nhạt lắm rồi Thì thôi ta cũng nhạt cười mà quên!!!

Chờ bình yên về

Hình ảnh
CHỜ BÌNH YÊN VỀ Bình yên về lại trong ta Mà sao nghe vẫn xót xa, hỡi Người? Ước gì tin yêu đừng rơi? Để tim không vỡ bởi lời dối gian! Bình yên về giữa hoang tàn Bão qua, gió lại dâng tràn tố giông Giá mà nhẹ những chữ "không": Không yêu, không nhớ, cũng không đau buồn! Bình yên về giữa cô đơn Riêng ta tấu khúc nỉ non một mình Ước gì chẳng vướng lụy tình Thơ không ôm ấp bóng hình ai kia! Bình yên về giữa đêm khuya Dù lòng nghẹn đắng chia lìa hôm nao Giá mà đừng có ngọt ngào Giờ ta chẳng phải tuôn trào lệ cay! Chờ bình yên về hao gầy... Đếm từng thương nhớ đong đầy trả anh Bình yên vương khẽ xuân xanh Buông rơi một nửa chân thành vào quên...

Đêm tương tư

Hình ảnh
ĐÊM TƯƠNG TƯ Tương tư gửi những đêm dài Vấn lòng: trăn trở mộng đài làm chi? Nhớ nhung cũng chẳng ích gì Sao không quên hết, sống vì chính ta? Tương tư gửi những đêm nhòa Mộng xưa cũng đã phôi pha mất rồi Lòng còn vương vấn, rối bời Sao tình chưa cạn? Buông lời nỉ non... Tương tư gửi đêm cô đơn Thương ai mang nặng tâm hồn đa đoan Trách đời gieo đắng bẽ bàng Tình người phụ bạc, phũ phàng lắm thay! Tương tư gửi những đêm say Gói tròn hoài niệm đong đầy ngày xưa... Tình yêu đâu để thắng thua Mà sao người nỡ trêu đùa tim ta? Tương tư ướt sũng châu sa Thơ ai cứ mãi ngân nga vọng tình...

Tháng tư

Hình ảnh
THÁNG TƯ Tháng tư thả nỗi buồn trôi về trong ánh nắng chơi vơi úa vàng Thế mà lại ngỡ thu sang Vì cơn gió cũng lỡ làng mùa qua... Tháng tư nhuộm những phôi pha Bằng màu lá biếc nhạt nhòa cuối xuân Hạ sang, lại chợt trở trăn Hình như lỡ hẹn... nàng trăng mất rồi?... Tháng tư ký ức bồi hồi Ùa về với nắng ngậm ngùi... Lòng ta Dâng bão tố, Tràn xót xa Tiếc mùa hạ cũ có ta, có Người... Tháng tư thơ lỗi nhịp rồi Ai đem nốt bổng bỏ rơi nơi nào? Trả lại đi, phím ngọt ngào! Để tình không phải tuôn trào đắng cay... Tháng tư hình như ta say... Dấu yêu xin lại đong đầy chữ "xưa"...

Đành thôi

Hình ảnh
ĐÀNH THÔI Bâng khuâng thả nỗi buồn trôi Mà sao vẫn thấy nụ cười... dở dang! Vì lòng bão nổi hoang mang Hay vì đời nặng bẽ bàng, đắng cay? Tình người lắm chuyện bi hài Ngậm ngùi buông tiếng thở dài đời ta! Dẫu qua rồi những phong ba Nhưng sao nghe vẫn xót xa, hỡi người? Lại một lần, lệ thêm rơi Tim kia lỗi nhịp chơi vơi, lỡ làng... Đành thôi gạt những phũ phàng Lạnh lùng vứt bỏ mộng vàng. Ngày mai Ngẩng đầu bước tới tương lai Thản nhiên đón nhận phôi phai riêng mình... Mỉm cười ngạo nghễ: chữ tình!!!

Đừng gieo "Giá - ước"

Hình ảnh
ĐỪNG GIEO "GIÁ - ƯỚC" Người ơi giá - ước làm chi?? Cuộc đời lắm nỗi đau vì mộng mơ! Đừng thêm chữ "giá" ơ hờ Đừng gieo chữ "ước" cho thơ thêm buồn Chữ "nếu" cũng xin đừng buông Bởi tình em một chữ "thương" vỡ rồi... Niềm tin người bẻ gãy đôi Vứt vào tuyệt vọng nụ cười trong veo Giấc mơ cũng tan nát theo Lạnh lùng phụ bạc người gieo âu sầu... Bây giờ biết sẽ về đâu? Làm gì để xóa một màu nhớ nhung? Cho ai để bớt dửng dưng Tơ duyên đã đứt nửa chừng... Người ơi! Bỏ thì cũng đã bỏ rồi Quay lưng mà bước cho đời thênh thang... Ta về gom lại mộng vàng Dệt thành kỷ niệm mênh mang, đong đầy...