Nhớ...

 


Nhớ...


Trăng đêm rơi xuống dạ cầu

Ngổn ngang nỗi nhớ lệ sầu tái tê

Anh đi, dạo đó chưa về

Bỏ trăng cùng với câu thề tội em?.


Gió đưa sợi nhớ vào đêm

Sợi thương ở lại nỗi niềm chờ trông

Người ơi, cách mấy núi sông

Mịt mùng sóng nước mênh mông nỗi buồn!


Trăng treo hiu hắt héo hon

Còn em tím dạ mỏi mòn mong ai

Hoa đào thế chỗ nhành mai

Thương cho bờ giếng vẫn hoài đợi trông.


Phải chăng xa mặt cách lòng

Phồn hoa đô hội người không muốn về?

Có còn nhớ mảnh trăng quê

Mình em gối chiếc tứ bề hẩm hiu.


[Phạm Hải Đăng]


chúc các bạn & Gia đình buổi đêm an lành và ấm áp hạnh phúc

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Chuyện lạ như thật?

Muốn