Về với vô cùng

 


Về với vô cùng.


Ánh mắt đó bây giờ xin trả lại

Cho vàng son của dáng dấp thơ ngây

Tôi buồn lắm trong tháng ngày hiện tại

Ôi vì em nên thân xác đọa đày


Chừ về đó em buồn không hở thỏ

Có bao giờ đoái tưởng nhớ thương tôi

Hay cũng lãng quên trong ngày tháng đó

Ép tình mình vào ký ức xa xôi


Nhớ làm sao cả khung trời hò hẹn

Vàng chiều nao em đẹp dáng hoang đường

Tình rụng xuống trôi theo dòng nước muộn

Đi xa rồi còn ngoái lại rất thương


Giờ kết tóc em bay theo làn gió

Tôi cũng buồn nên trải cánh theo mây

Tình sống lại như ngày xưa gắn bó

Ôm nhau đùa trong nắng đổ hây hây


Tình réo gọi như những lần em khóc

Tình u buồn trong hờn dỗi tôi mưa

Ngồi tưởng nhớ những lần em đã đến

Ôi vòng tay siết chặt mấy cho vừa


Tình hấp hối tôi là người ở lại

Cất bây giờ làm tinh huyết mai sau

Nhìn dáng em cúi đầu, tôi không nói

Thôi hết rồi chiều xám đã buông mau


[Nguyễn Đức Bạt Ngàn]


Chúc các bạn & Gia đình buổi tối an vui, và hạnh phúc

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Chuyện lạ như thật?

Muốn