Vấn lòng

 


Vấn lòng


Tôi biết tôi đã quá già

Em không còn trẻ mà vấn vương


Tơ lòng sợi nhớ, sợi thương

Không đem giăng mắc sông tương đợi chờ


Tôi nay như kẻ dại khờ

Hết xốn xang, lại ngu ngơ, thẫn thờ...


Trách nguyệt lão, oán ông tơ

Tôi hờn giận cả tuổi thơ vô tình...


Cớ sao chia rẽ chúng mình 

Bây giờ chất nặng chữ tình trong ta.


[Lục bát mỗi ngày]














Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Chuyện lạ như thật?

Muốn