Nỗi niềm của gió


Ôi
































Nỗi niềm của gió

Ta cơn gió lạc giữa trời

Không nơi trú ngụ cả đời Lang thang

Trần vai gánh vạt Nắng Vàng

Cỏ cây gác trọ - núi ngàn chăn êm


Buổi rơi khép nép bên thềm

Hát vui xao xác lá hiền cành non

Ghen hờn dỗi ráng chiều son

Phủ vầng mây xám mưa giòn hạt bay

Giận chi ngày tháng rộng dài

Ngẩn ngơ rét bấc u hoài nồm nam


Ta gom góp lạc  Hương tràm


Gửi theo chín nhánh nồng nán Sông thương

Rừng say mù mịt Ánh Dương

Phấn Thông rắc hạt yêu đương


Tuyết mở Xuân dở Dáng hình

Bốn mùa ta vẫn một mình đi hoang.


[Hồn xưa]






















 
























































































































































































































































































































Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Mấy ý kiến với anh Đoàn Bảo Châu

Chuyện lạ như thật?