Rồi có một ngày...

 



Rồi có ngày...


Rồi có một chiều khi nắng phai

Vui, buồn, thương, ghét.. những bi ai..

Ta cười thả gió nghìn tâm sự 

Luẩn quẩn niềm riêng.. sống mệt nhoài!

 

Rồi bỗng một ngày ta liễu tri

Niềm chân hạnh phúc, biết cho đi.

Ngày mai nhỡ tiếng vô thường gọi

Ta có mang theo được những gì ?

 

Rồi chợt một lần ta nhận ra

Trên đời mọi thứ sẽ phôi pha,

Không chi chắc thật và miên viễn

Và dĩ nhiên ta.. cũng đã già!


[Góc suy ngẫm]

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Chuyện lạ như thật?

Muốn