Người ra đi


 



Người ra đi 


Có một người thương nhớ 

Cứ ngậm ngùi ra đi 

Có một kẻ cuồng si 

Cứ bàng hoàng ở lại 

Có một người tái tê 

Với nụ cười khổ đau 

Có một kẻ bạc đầu 

Lòng vẫn còn khờ dại 

Người như thuyền không lái 

Sống một mình long đong 

Kẻ như thể dòng sông 

Ngày bão giông mưa lũ 

Người như con chim nhỏ 

Giữa bầu trời trong xanh 

Kẻ như thuyền long đong 

Cứ dập dềnh rạn vỡ 

Người như là duyên nợ 

Cứ yêu thương cả đời 

Kẻ như giọt mưa roi 

Biết đâu là chỗ đong. 


[Thi Ân]

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Muốn

Mấy ý kiến với anh Đoàn Bảo Châu