Lạc mùa



Lạc mùa...táo chín vẫn chua
Trái tình rụng lõm sân chùa...tiểu ơi!
Ai đem hoài niệm ra phơi
Hong thành khô nỏ cái thời xưa xa

Lạc mùa... hoa vẫn lại hoa
Hồn nhiên cứ nở như là vì ai
Kệ kinh phong kín hương nhài
Tủi duyên Màu Thị, tiếng tai miệng đời

Lạc mùa...trăng cũng rong chơi
Ngang sân chèo cổ, đánh rơi khoen rằm
Ngả nghiêng say, nợ đêm nắm
Ía...trả nghĩa trăm năm giếng đình

Lạc mùa...lại nhớ người xinh
Giá đêm hội ấy...ta - mình thành đôi...
À, mà vớ vẩn đấy thôi
Ẩm ương giời đất nên...tôi lạc mùa !

Thơ: Lam Bình
Tranh : Văn Lưu Nguyễn

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Chuyện lạ như thật?

Muốn