Sám hối



Nhìn bức ảnh này, lưu truyền trên mạng, lại sức nhớ về 3 bài thơ "sám hối" rất hay (trong Di Cảo của Chế Lan Viên). Đó là các bài :“Ai ? Tôi!”, "Bánh vẽ”  và “Trừ đi”… Có người bảo đây là  những sự trở trăn, lật trái lại mặt sau của cuộc đời. Nói đúng hơn đây là những lời sám hối chân thành của một nhà thơ đã ngộ ra sớm hơn nhà văn Nguyễn Khải ”đi tìm lại cái tôi đã mất”, đến mười năm. Tại sao nhà thơ cách mạng họ Chế phải “sám hối?”, nếu thời đó mà có internet như hiện nay thì vần thơ "sám hối" của Chế còn ai oán xiết bao! Xin mọi người suy ngẫm sâu về cuộc chiến "Huynh đệ tương tàn", về hiên tại... mà cảm thông cho các "cựu chiến binh cụ Hồ"!

AI? TÔI?

Mậu Thân 2.000 người xuống đồng bằng
Chỉ một đêm, còn sống có 30
Ai chịu trách nhiệm về cái chết 2.000 người đó?
Tôi! Tôi – người viết những câu thơ cổ võ
Ca tụng người không tiếc mạng mình trong mọi cuộc xung phong
Một trong ba mươi người kia ở mặt trận về sau mười năm
Ngồi bán quán bên đường nuôi đàn con nhỏ
Quán treo huân chương đầy, mọi cỡ
Chả huân chương nào nuôi được người lính cũ!
Ai chịu trách nhiệm vậy?
Lại chính là tôi!
Người lính cần một câu thơ giải đáp về đời
Tôi ú ớ
Người ấy nhắc những câu thơ tôi làm người ấy xung phong
Mà tôi xấu hổ
Tôi chưa có câu thơ nào hôm nay
Giúp người ấy nuôi đàn con nhỏ
Giữa buồn tủi chua cay vẫn có thể cười
1987

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Chuyện lạ như thật?

Muốn