Mưa nửa đêm


Mưa nửa đêm
Trời Sài Gòn đang mưa như thác chảy. Tiếng mưa đêm nghe sao não nề đến lạ. Mới ngưng được một lúc lại mưa tiếp. Mưa, không ngủ được, bao nhiêu kỷ niệm về mưa lại tràn về. Ngày xưa hay bây giờ cũng thế, mình thích ngắm mưa, mỗi lần ngắm lại nghĩ về những thứ rất xa xôi, nhìn lại đời mình đã quá nửa. Chẳng làm được gì và cũng chẳng biết chết lúc nào! Không ngủ được lại đi đọc báo, mở ra toàn cướp, hiếp, giết
, thực phẩm bẩn, tham nhũng,... củi chất thành núi! Đời người có bao nhiêu? Ăn bao nhiêu? Sống bao nhiêu? Chết được gì? Vì sao cứ phải lọc lừa, giành giật, hành hạ nhau từng tí một, làm khổ nhau đến hết mức có thể cũng chưa muốn dừng? Hãy để yêu thương thế chỗ oán hờn, trao nhau nụ cười khi có thể, để đời còn lại chút xanh tươi.
[Trần Lệ Cam]

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Chuyện lạ như thật?

Muốn