Chết trước tuổi đôi mươi



Tôi ngưỡng mộ và khâm phục chí khí của nhà báo trẻ Đỗ Cao Cường. Xin chia sẻ bài viết này đến các bạn và gửi lời Cảm ơn em ! ❤️

“Chết trước tuổi đôi mươi

Sáng nay, tôi có nghe tin anh bạn báo Pháp luật Việt Nam bị công an bắt ở Tây Nguyên, tống tiền doanh nghiệp với số tiền 50 triệu đồng. Nhưng không có gì là lạ, anh chỉ kém may mắn, ít chiêu trò hơn những đồng nghiệp khác mà thôi.
Khi mới về báo này, tôi với thằng em tên Khắc Thủy cũng chỉ tư vấn cho các anh em cách tìm mua, sử dụng thiết bị, giữ gìn chứng cứ, chứ không tư vấn cách “làm tiền” doanh nghiệp. Và dù mỗi lần xuất hiện ở Tây Nguyên, một số đội cảnh sát nhìn thấy mình từ xa đã giơ tay lên chào, thú thực, tôi có rất nhiều mánh khóe... nhưng vì muốn làm người tử tế nên tôi mới phải bán cà phê nguyên chất, đợi lúc an toàn rồi tung bằng chứng, mặc dù nhiều nạn nhân mình giúp đối xử với mình, với các nạn nhân khác cũng chẳng ra gì...
Cũng trong sáng nay, tôi vô tình đọc được mấy lời này trên dòng thời gian của bạn trẻ Nguyễn Sin – người từng tham gia bắt cướp, người mới kêu gọi được hơn 2 tỷ đồng ủng hộ các gia đình nạn nhân bắt cướp:
“Phụ nữ hơn nhau ở tấm chồng, đàn ông hơn nhau ở cái thẻ Đảng, tôi đây cũng đang phấn đấu vào Đảng, chứ có không phải đầu đường xó chợ như các anh chị thấy trước đây.
Còn về bọn phản động, tôi ghét vãi lồn ra, ghét vì tư duy bọn nó chưa đúng đắn chứ không phải ghét đến mức thù hằn và dắt anh em đi đánh bọn nó”.
Tôi cũng chỉ biết nói vài lời với các bạn trẻ Việt Nam thế này:
Khi đang theo học năm nhất ở đại học quốc gia Hà Nội, tôi cũng được bầu làm bí thư đoàn, cũng gặp ông Nguyễn Phú Trọng, cũng có cơ hội được kết nạp đảng viên đảng cộng sản Việt Nam nhưng đã từ chối tham gia ngay từ đầu, đơn giản vì tôi không hợp, không thích, đó là sự lựa chọn, nên chả có ai hơn ai ở đây cả, cuộc đời của mỗi người do mỗi người lựa chọn, điểm đến cuối cùng vẫn là cái chết, mọi hơn thua cũng chỉ là sự tạm bợ và tương đối.
Ra trường, cũng chỉ trong một thời gian ngắn lang thang Nam - Bắc một mình, tôi cũng đã được lãnh đạo các cơ quan nhà nước như báo Pháp luật, Đài tiếng nói Việt Nam... mời vào làm việc, có nhiều cơ hội, cũng đến nhà riêng gặp gỡ cố vấn thủ tướng, các đại biểu quốc hội, quan chức, tướng tá, với rất nhiều cơ hội để làm giàu... nhưng tôi vẫn chấp nhận cuộc sống tự do, nghèo khổ với đầy rẫy những sự nguy hiểm, bấp bênh.
Các bạn có biết vì sao không?
Ngạn ngữ phương tây có câu: “Một nửa cái bánh mì vẫn là bánh mì, nhưng một nửa sự thật thì không phải là sự thật”. Tôi không muốn tham gia vào những “cỗ máy bất hạnh” ấy.
Cho nên, vài triệu người theo dõi trên facebook cuối cùng cũng tan theo mây khói, những gì truyền thông nói chỉ đúng một phần, đâu đó vẫn còn có rất nhiều người đáng sống và ẩn mình. Bản thân các thanh niên sống xung quanh tôi, từ em Vinh, em Tín Hải Phòng, em Tín Cần Thơ cho tới em Phương, em Khánh, em Trung, em Thi, em Thắng Sài Gòn... dù mỗi bài họ viết không đủ 10 like, không có nhiều người biết nhưng đầy hành động chứng tỏ họ là anh hùng.
Dù các bạn có tham gia vào những việc làm nghĩa hiệp, được truyền thông một phía pr, nhưng nếu các bạn không hiểu được những giá trị căn bản để hình thành nên một xã hội pháp quyền... rồi chạy theo sự kiện lấy tiếng, các bạn sẵn sàng tham gia đánh đập người khác, đánh một cách thô bạo, đánh hội đồng (trong khi thân thể con người là bất khả xâm phạm) thì các bạn có khác nào những con quỷ đội lốt người không?
Chính trị, nó quyết định gần như tất cả. Có lẽ các bạn cần tìm hiểu rất nhiều, thận trọng trước những phát ngôn của mình, các bạn hiểu thế nào là “phản động” không và các bạn có biết nó hình thành từ đâu, thì sao biết được ai là phản động để mà gọi tên?
Với tôi mà nói, kẻ nào dùng vũ lực tấn công người khác, nhân danh chính nghĩa để bắt nạt kẻ yếu thế hơn mình, đi ngược lại xu thế phát triển của thế giới, khiến cho đất nước lầm than, nhân dân khốn khổ, bị truyền thông, giáo dục nhồi sọ, môi trường sống bị đe dọa, tuổi thơ của biết bao thế hệ bị đánh cắp mới đích thị là phản động.
Người ta thường nói “ngựa non thì háu đá”, nhưng thực chất, phần lớn người già trong xã hội này vẫn còn không chịu lớn thì mong gì tới những người trẻ đây?
Nhân đây, tôi đề nghị phía công an thành phố Hồ Chí Minh cần khẩn trương khởi tố những kẻ côn đồ đã tấn công chị Lê Mỹ Hạnh cùng những phụ nữ khác trong mùa hè năm trước. Tôi hy vọng chính quyền sẽ tìm ra một giải pháp lâu dài, tận gốc rễ trước những vấn nạn vô phương cứu chữa hiện nay chứ không phải tập trung giải quyết phần ngọn.
Và nếu các vị không thích nghe phản biện, khi đất nước không còn cách cứu chữa, tôi hy vọng sẽ cùng những người trẻ Việt Nam chung tay xây dựng lên một thế hệ đáng sống, để khi đất nước nguy nan, thì đâu đó vẫn có một thế hệ biết sửa sai, một thế hệ không chỉ biết cúi đầu.


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Chuyện lạ như thật?

Muốn