Bức ảnh thay vạn lời nói



Bức ảnh thay vạn lời nói.

Cùng là người đàn ông đứng ở vị trí bị cáo này - ông Nguyễn Khắc Thuỷ ở Vũng Tàu, chỉ 6 tháng trước đây thôi, khi bị tuyên án 3 năm tù giam vì tội dâm ô trẻ em, ông ta còn tuyên bố tự thiêu, yêu cầu dừng phiên toà vì tuổi cao sức yếu, vì đau đầu, khó thở, chóng mặt ... phải nằm vật ra ghế và uống sữa giữa giờ, phải có bộ phận y tế hỗ trợ. Thì nay, cũng trong phiên toà, khi HĐXX giảm mức án từ 3 năm tù giam xuống 18 tháng án treo, ông ta đã chẳng còn ốm đau bệnh tật kinh niên gì nữa, đứng chống nạnh, mặt vênh váo, nghênh ngang, ngạo nghễ giữa toà.

Tại sao lại giảm án? Tại sao lại án treo? Như vậy ông ta là người có tội hay không có tội? Hành vi dâm ô của ông ta là có thật hay vô căn cứ? Nếu có tội thì phải xử đúng tội, đúng luật. Nếu không có tội thì phải minh oan cho ông ta chứ sao lại giảm xuống án treo? Lý do giảm án là gì? Vì ông ta là: “người già phạm tội, là đảng viên và có nhiều cống hiến cho ngành ngân hàng” ư? Từ bao giờ những yếu tố trên trở thành tình tiết giảm nhẹ trong xét xử vậy?

Từng ấy câu hỏi nhưng có lẽ chỉ cần nhìn hình ảnh này, chúng ta cũng tự có cho mình câu trả lời.

Đọc bài đăng trên Facebook Trương Nam Thi, mẹ bé TNT, từng câu chữ như những nhát dao cứa vào tim người mẹ như tôi. Và chúng ta, những người mẹ, có thể làm gì để bảo vệ những đứa con khi công lý không đứng về phía sự thật? Chúng ta có thể làm gì ngoài góp tiếng nói về một bản án phúc thẩm vô nhân đạo chống lại trẻ em???

———————————————————————

HÀNH TRÌNH ĐI ĐÊM CỦA MỘT BẢN ÁN PHÚC THẨM VÔ NHÂN ĐẠO CHỐNG LẠI TRẺ EM

Hết bao nhiêu tiền để một đám người quỷ quyệt mưu kế một bản án phúc thẩm bất công chống lại 9 bé gái Lakeside Vũng Tàu? Không ai dám chắc là bao nhiêu, nhưng bất cứ ai sở hữu một bộ não của con người cũng đều phải hình dung tới những đồng tiền nhơ bẩn được sử dụng để mua một bản án từ 3 năm tù giam xuống 18 tháng tù treo cho một kẻ đồi bại bất nhân.

18 tháng tù treo chỉ là một biện pháp xảo ngôn để hóa giải mọi hình phạt dành cho tên tội phạm Nguyễn Khắc Thủy. Tại sao tôi lại sử dụng cụm từ “đi đêm” cho bản án này. Bởi vì cách thức mà người ta ưu ái dành cho hắn một phiên tòa mà đáng lẽ ra sáng nay chỉ có một mình hắn và mấy tên luật sư cãi cùn tham dự đã nói lên tất cả.

Hãy lắng nghe tôi chia sẻ:
Chiều ngày 9 vừa qua, bỗng dưng trong người có cảm giác bất an, tôi gác lại công việc rồi tới văn phòng Viện Kiểm Sát TP Vũng Tàu. Tại đây, tôi hỏi cơ quan này về dự kiến thời gian phiên phúc thẩm vể đơn kháng cáo của tên Nguyễn Khắc Thủy, ngay lúc này tôi nhận được thông tin là ngày 11 tháng 5 năm 2018 (ngày hầu hết học sinh phải tham gia kỳ thi cuối cấp). Chỉ còn vài chục tiếng không kịp trở tay, chỉ đăng vội dòng status để mong nhận được sự đồng cảm và ủng hộ từ cộng đồng.

Ngay chiều hôm đó nhà báo Đinh Thu Hiền hủy chuyến bay công tác ra Hà Nội để sáng hôm sau xuống Vũng Tàu tác nghiệp.

Chỉ còn chưa đầy 24 tiếng để xử lý thông tin phiên tòa mà sau bao nhiêu ngày tháng, vật đổi sao rời, tôi đi xa mà không cập nhật được. Chúng tôi bắt đầu lần tìm từng địa chỉ của những người liên quan tới vụ án. Liên lạc được với họ thì câu trả lời đều có nội dung “không biết gì, không nhận được giấy gì từ Tòa án liên quan tới phiên xử cả”. Vì thế mà chị Đinh Thu Hiền đã trực tiếp gọi cho ông thẩm phán Huỳnh Ngọc Thiện để xác nhận có hay không phiên tòa phúc thẩm sáng nay.

Tới 5h giờ chiều, chúng tôi có mặt tại nhà của một nhân chứng để thảo luận với gia đình tình hình trên, thì bất ngờ nửa tiếng sau một người đàn ông cầm một phong thư vội vã gửi cho người làm công của gia đình rồi lên xe đi mất mà không nói bất cứ điều gì. Khi mở ra mới biết đó là giấy triệu tập nhân chứng. Vậy là họ chỉ cho nhân chứng một đêm chuẩn bị, trong khi sáng nay cháu còn phải đi thi hết năm học. Ngoài một thư triệu tập này ra, không còn bất cứ ai nhận được gì.

Sáng nay phiên tòa bắt đầu lúc 8h, tên Nguyễn Khắc Thủy bước xuống từ một chiếc xe hơi sang trọng, trắng muốt, trang bị thêm gậy chống mới tinh và căn bệnh Parkinson. Còn tôi lúc đó vẫn đứng trước cổng trường đợi cho cháu thi xong. 10h sáng, phiên xử giữa chừng nhân chứng mới có mặt tại Tòa.

Bởi vì có chúng tôi hay không, chắc là không còn quan trọng với họ. Nếu không tình cờ biết được phiên xử, chắc chắn hôm nay chỉ có đám người kia đi nhận cái án như không trong im lặng, thế thì phải dễ dàng biết mấy.

Cách đây 2 năm, tôi từng nói rằng, dù có hay không công lý trong vụ án này, tôi vẫn theo đuổi để thực hiện trọn vẹn trách nhiệm làm mẹ, và trách nhiệm với những nạn nhân khác. Hôm nay công lý đã bị cướp mất rồi, tôi không khóc được nhưng trong lòng vỡ vụn. Phải đi tiếp thôi, cho dù phải gặp bao nhiêu bọn bất nhân, rác rưởi thì cũng phải nhổ vào mặt mà cho chúng biết bản chất thật của chúng thế nào. Chứ nhất định không để chúng dựa vào vài cái danh phận chỗ này, chỗ kia mà cho mình là hơn người. Trong khi bọn chúng chỉ là những con quỷ kiếm ăn trên linh hồn và danh dự của những bé gái.

Gian nan phía trước!

#Baovetreem #Chongxamhaitinhduc #NguyenKhacThuy #Haylentieng

Chép lại của nhà báo [Lại Văn Sâm]

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Chuyện lạ như thật?

Muốn