Đơn phương





Cái thời người ấy trong tôi
Một ngày không gặp đứng ngồi không yên
Biết mình quá là vô duyên
Gió đằng lưng cứ ngang nhiên đập vào(*)
Người dưng ơi khổ làm sao
Càng giơ tay gạt càng dào dạt mong
Ngước trông bảy sắc cầu vồng
Thắm màu nhạt rực hồng một ta
Đêm đêm những oán trăng già
Chẳng soi cho tỏ tình ta với người
Thế rồi Người mù khơi
Thế rồi ta cũng thành người bến xa
Ngày đi qua tháng đi qua
Nỗi xưa chỉ thoáng mưa sa chợt về
Cái ngày gặp lại bây giờ
Thấy Thương thấy trách dại khờ: Đơn  Phương.

(*) Gió sao gió đánh đằng lưng
Dạ sao dạ nhớ người dưng thế này. (Ca dao)

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Chuyện lạ như thật?

Muốn