Nhân tình





Thơ mang tôi đến với tình.
Đôi chân lục bát chông chênh giáng chiều
Vốn thơ chẳng biết bao nhiêu
 Rượu mời ánh mắt nói điều thiết tha
Cũng buồn vui, cũng xót xa
Nhân tình thế thái cũng ta với mình
Nếu không trúc đứng đầu đình
Cây hoa chậu cảnh nghiêng mình lên thơ
Nhẹ tênh trút cái dại khờ
Với tình là bạn, với thơ là hồn.

[Hồn xưa]Nhâ

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Chuyện lạ như thật?

Muốn