Những điều khắc ghi trong tôi



Một ngày nọ, khi đang ngồi trong căn phòng yên tĩnh, chợt một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong tôi. Mỗi suy nghĩ của tôi giống như một giọt nước rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng.

Rồi đột nhiên, gương mặt mẹ tôi xuất hiện-gương mặt của bà trước khi mắc bệnh Alzheimei làm bà mất trí nhớ, không thể cảm nhận về con người và sụt hơn 22 kg. Mái tóc bạc tuyệt đẹp của bà uốn quanh khuôn mặt thanh tú. Bà trông gần gũi đến mức tôi có cảm giác như mình có thể đưa tay chạm vào.

“Mẹ ơi, con rất tiếc vì mẹ phải chịu đựng căn bệnh khủng khiếp ấy!”, tôi nói. Bà nhẹ lắc đầu, như thể bà hiểu được tôi đang nói về những khổ sở bà đã phải trải qua. Rồi bà mỉm cười: “Nhưng những gì mẹ nhớ chỉ là tình yêu của con mà thôi!”. Nói rồi, bà biến mất.

Tôi rùng mình khi căn phòng chợt trở nên lạnh lẽo, và tôi biết rõ rằng chỉ có tình yêu mà chúng ta cho đi cũng như nhận được mới là tất cả những gì chúng ta nhớ đến. Mọi nỗi đau đều sẽ qua đi, chỉ có tình yêu là còn lại mãi mãi.


 [Góc quà tặng cuộc sống]


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Chuyện lạ như thật?

Muốn