Yêu thương không lời





Cha tôi ít nói. Không khí gia đình chúng tôi luôn vui vẻ là nhờ mẹ tôi. Hàng ngày, cha đi làm, chiều tối về nhà. Thế nhưng khi nghe mẹ kể về những lỗi mà chúng tôi phạm phải trong ngày khi cha lại không ngớt lời rầy la.

Có lần tôi ăn trộm một cây kẹo ở cửa tiệm đầu phố. Cha biết chuyện, nhất định bắt tôi đem trả và xin lỗi. Không những thế, cha còn bắt tôi đến quét dọn cửa tiệm để chuộc lỗi.

Tôi chơi bóng sơ ý bị gãy chân. Trên đường đến bệnh viện, người ôm tôi vào lòng là mẹ. Cha dừng xe của ông trước cửa phòng cấp cứu, nhưng người bảo vệ yêu cầu ông đậu xe nơi khác vì chỗ đó chỉ dành cho xe cấp cứu mà thôi. Cha tôi nghe xong liền nổi giận: “Thế ông tưởng xe của chúng tôi là xe gì ‘Xe du lịch chắc?”.

Xem những album ảnh, bạn bè thường hỏi: “Cha bạn đâu?”. Chỉ có trời mới hiểu nổi, vì lúc nào cha cũng là người cầm máy chụp hình. Còn mẹ và tôi thì luôn cười tươi như hoa và ảnh chụp dĩ nhiên là vô số.

Tôi tập đi xe đạp. Tôi xin cha khoan hãy buông tay ra, nhưng cha nói đã đến lúc cha không nên vịn xe cho tôi nữa. Và thế là cha buông tay. Tôi té xuống đất. Lúc đó tôi rất giận, và nhất định phải chứng tỏ cho cha thấy tôi cũng không cần sự giúp đỡ. Nghĩ vậy tôi lập tức cố gắng leo lại lên xe và chạy một mình cho cha xem. Lúc ấy cha chỉ đứng yên và nở một nụ cười.
[Góc quà tặng cuộc sống]

Cuộc sống trở nên khó khăn hơn khi chúng ta sống vì người khác, nhưng nó cũng trở nên đẹp đẽ và hạnh phúc hơn.

[Alber Schweitzer]

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Chuyện lạ như thật?

Muốn