Vai kịch cuối cùng
Có một diễn viên già và đã nghỉ hưu. Ông chọn sống ở một
ngôi làng trên núi, nơi có không khí trong lành, cuộc sống hiền hòa và những
dân làng chân chất, mộc mạc.
Dưới chân núi, cách ngôi làng không xa là một đường
ray xe lửa. Mỗi ngày có vài chuyến tàu chạy ngang qua vào những giờ nhất định.
Peter, cậu bé hàng xóm của ông, dù đang chơi hay làm bất cứ việc gì, cứ nghe tiếng
đoàn tàu hú còi là cậu lại chạy ra khoảng đất thoáng sau nhà để nhìn đoàn tàu
rõ nhất. Cậu vẫy tay chào và luôn luôn hy vọng rằng sẽ có một bàn tay vẫy đáp lại
cậu.
Chứng kiến nhiều lần cảnh cậu bé háo hức chạy ra cánh
đồng để vẫy đoàn tàu rồi lại chạy về nhà, người diễn viên già không khỏi xót
xa. “Mình phải làm điều gì đó cho cậu bé, không thể để cho cậu bé trở về với sự
thất vọng mãi được !”
Sáng hôm sau, khi nghe tiếng đoàn tàu rục rịch, như một
phản xạ, cậu bé với vẻ mặt háo hức chạy ngay ra cánh đồng. Và thật lỳ lạ, đã có
một cánh tay vẫn chào lại cậu ! đó là một người với áo đỏ và chòm râu bạc !
Đoàn tàu đã đi khuất, cậu bé vẫn còn vẫy chào mãi, không thể tin vào điều kỳ diệu
vừa xảy ra !
[Góc
quà tặng cuộc sống]
Người
khác thấy bạn như thế nào không quan trọng. Quan trọng là bạn nhìn nhận bản
thân mình như thế nào.
[Khuyết
danh]
Nhận xét