Tha thứ mãi mãi



“Các con phải tha thứ cho anh chị em bao nhiều lần ?”, cô giáo đọc to luôn câu trả lời:’70 nhân lần 7. Lissa kéo tay Brent – em trai cô: “Thế là bao nhiêu lần?”. Brent viết số 490 lên góc vở.

Brent nhỏ bé, đeo cặp kính quá khổ và tóc rối bù. Nhưng năn khiếu âm nhạc của cậu làm bạn bè ai cũng phục. Lisa chỉ giỏi hơn em trai mình duy nhất là một thứ: bóng rổ. Sau giờ học, hai chị em lại ra sân chơi bóng và Lisa luôn luôn thắng Brent một cách dễ dàng.

Lisa thường gây lỗi với Brent, và mỗi lần như thế, Lisa lại gạch đi một ô trong tời giấy có 490 ô kia. Và Lisa có rất nhiều cơ hội đánh dấu vào các ô của tờ giấy: Ô 211: Lisa giấu sách tiếng Anh của Brrent khiến cậu bé bị điểm 0. Ô 394: Lisa làm mất chìa khóa phòng Brent. Ô 489: Lisa mượng xe đạp của Brent và đâm vào gốc cây. Ô 490: Lisa làm vỡ chiếc ly hình quả dưa mà Brent rất thích.

“Từ nay chị sẽ không gây lỗi với em nữa !”, Lisa tuyên bố. Brent chỉ cười. Nhưng rồi lần thứ 491. Lúc đó brent là sinh viên trường nhạc và cậu được cử đi biểu diễn tại Đại nhạc hội New York. Người ta gọi điện đến thông báo lịch biểu diễn nhưng Brent không có nhà, Lisa nghe điện: “2 giờ chiều ngày mùng 10 nhé”. Nhưng cô quên khấy. Đến ngày 12  khi mẹ hỏi Brent đã nhận được điện thoại chưa thì Lisa mới nhớ ra. Brent không nói một lời nào, lái x e ra khỏi nhà. Brent chạy quá nhanh và cậu ra đi mãi mãi do tai nạn ngày hôm đó.

Lisa vô cùng ân hận. Mảnh giấy 490 ô đã kín đặc. Nhưng dưới ô 490 có một dòng chữ nhỏ: “Lisa, em tha thứ cho chị mãi mãi”.

[Góc quà tặng cuộc sống]

Cô ấy cười không có nghĩa là cô ấy hạnh phúc. Cô ấy cười vì cô ấy đang tràn ngập hy vọng, niềm tin và sự mạnh mẽ.

[Khuyết danh]

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Chuyện lạ như thật?

Muốn