Năm phút




Trong công viên, người phụ nữ vui vẻ trò chuyện với người ngồi ghế kế bên: “Con trai tôi đấy, nó đội chiếc mũ đỏ”. Bà chỉ tay về phía chiếc cầu trượt. Người đàn ông nhìn theo, mỉm cười. “ Còn kia là con gái tôi. Melisa, cháu đang tập chạy xe đạp”.

Một lát sau, người đàn ông nhìn đồng hồ, gọi với theo: “Melisa, chúng ta tới giờ về rồi”. Cô bé vẫn ham vui: “Cho con thêm năm phút nữa” rồi phóng xe chạy tiếp. Ông bố cười hiền từ. Một lát sau, khi nghe bộ gọi, cô bé lại nài nỉ” “Lần này chỉ năm phút thôi , bố nhé !”. lần này ông vẫn cười rộng lượng và để cô bé thoải mái nô đùa.

“Anh đúng là ông bố kiên nhẫn”, người phụ nữ quay sang nói. Người đàn ông cười thật buồn và kể: “Con trai lớn của tôi, Tommy, đã mất trong tai nạn giao thông vào năm ngoái. Tôi chưa bao giờ có nhiều thời gian dành cho cháu dù chỉ năm phút. Tôi không bao giờ muốn lặp lại lỗi lầm đó với Melisa. Melisa nghĩ là cháu có thêm năm phút để xe chạy, nhưng thực sự thì tôi mới là người có thêm năm phút để nhìn cháu chơi đùa”.
[Góc quà tặng cuộc sống]

Không phải cứ mặc áo đẹp là người tử tế.

[Ngạn ngữ Pháp]

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Chuyện lạ như thật?

Muốn